Chương 21

Người giúp việc gật đầu đáp: "Đúng vậy, thưa phu nhân."

Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, lại mở miệng: "Bảo tài xế chạy một chuyến, đưa cho cậu ta chút đồ ăn."

"Đưa … đồ ăn?" Người giúp việc ngây ngẩn cả người.

Trước nay chưa từng nghe qua mệnh lệnh như vậy.

"Ừm."

Thấy vẻ mặt của Cố Tuyết Nghi vẫn như thường, bộ dáng giống như đây là một chuyện không thể bình thường hơn, nữ giúp việc cũng đè nén nghi hoặc trong lòng, chỉ lên tiếng hỏi: "Đưa cái gì?"

"Món thịt cua sư tử và đậu hủ hương kiều hôm nay, hương vị không tệ. Gửi thêm ít trái cây."Cố Tuyết Nghi cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nữ giúp việc gật gật đầu, xoay người rời đi.

Chờ đi ra ngoài thật xa, nữ giúp việc mới sững sờ nghĩ thầm, tại sao bản thân lại nghe lời phu nhân như vậy?

Vương Nguyệt canh giữ ngoài cửa cũng buồn bực.

Cố Tuyết Nghi đột nhiên biến thành một người khác.

Cuối cùng bây giờ cũng giống như Yến phu nhân chân chính.

Lúc này, trong phòng vang lên một đoạn chuông điện thoại di động.

Người giúp việc vội vàng tiến lên cầm lấy điện thoại di động, đưa đến bên tay Cố Tuyết Nghi: "Phu nhân, điện thoại của ngài."

Vương Nguyệt nhìn hành vi chân chó này của cô ấy, cả kinh đến mức tròng mắt sắp bay.

Cố Tuyết Nghi ngược lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trước kia người hầu hạ bên cạnh cô, so với ở đây còn nhiều hơn. Mỗi một hạ nhân đều có sở trường khác nhau, cô không cần phải bận tâm cái gì.

Cố Tuyết Nghi nhận lấy điện thoại di động, ấn nút nghe.



Đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói khẩn trương xa lạ: "Là, là Cố Tuyết Nghi phu nhân sao?"

"Đúng vậy."

Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.

Rất tốt, không có vừa bắt máy đã mắng người, càng không cúp điện thoại của anh ta.

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Xin chào, tôi là nhân viên của đoàn làm phim "Gián điệp". Anh Nguyên Văn Gia đột nhiên mất tích trong quá trình quay phim.

Đoàn làm phim phát động nhân lực đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả. Đạo diễn của chúng tôi, để cho tôi gọi điện thoại cho cô..."

"Nguyên Văn Gia? Ai?”

" ..." Nhân viên ở đầu kia nghẹn lại: "Ngài, ngài không biết sao?"

Cố Tuyết Nghi lục soát ký ức của nguyên chủ một chút, lại lục soát cốt truyện trong cuốn sách kia, lúc này mới tìm được một nhân vật phù hợp.

Em trai thứ hai của Yến Triều, Yến Văn Gia.

"Anh ta mất tích trong đoàn làm phim?" Cố Tuyết Nghi hỏi.

“...... Đúng, đúng vậy." Nhân viên công tác ở đầu kia bất giác rụt cổ lại, anh ta không rõ, sao đột nhiên người ở đầu dây bên kia lại trở nên có cảm giác áp bách như vậy.

Cố Tuyết Nghi lập tức xoay người xuống từ trên tatami: "Chuẩn bị xe."

Nữ giúp việc mơ hồ nghe thấy một chút, biết là đã xảy ra chuyện gì, không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống lầu thông báo cho tài xế cùng vệ sĩ.

Cố Tuyết Nghi mặc một cái áo khoác, dùng dây chun cột tóc lên, sau đó tiện tay cầm lấy một cặp kính râm.

Mặc dù cô không quá thích nghi với mấy thứ này.

Nhưng khá thuận tiện để che nắng.

Cố Tuyết Nghi nhíu mày, nhưng cô cũng không cảm giác được có bao nhiêu phiền toái.

Thân ở đại gia tộc, hưởng dụng tài nguyên gia tộc, cùng vinh nhục, sinh tử với gia tộc của mình, như vậy gặp phải phiền toái cũng là chuyện rất bình thường.



Không biết Yến Văn Gia mất tích có liên quan đến chuyện Yến Triều mất tích hay không.

Hoặc là do có kẻ thù khác, thừa dịp hư mà vào...

Mặc kệ là tình huống gì, cô đều phải nhanh chóng tìm người trở về, miễn cho bị người có tâm tư lợi dụng tạo thành uy hϊếp đối với Yến gia.

Nếu như nói mấy ngày trước, Cố Tuyết Nghi còn không hề có cảm giác chính mình thuộc về đối với thế giới này, như vậy mấy ngày nay, thế giới này đã dùng sức hấp dẫn của "khoa học kỹ thuật" của mình hấp dẫn Cố Tuyết Nghi.

Yến gia là một nơi không tồi.

Đáng sống, thích hợp để tồn tại.

Vậy cô hẳn là nên đem nơi này bảo vệ thật tốt, cũng bao gồm cả người ở ngôi nhà này.

Cùng lúc đó, Giản Xương Minh cũng nhận được tin tức.

Yến Văn Gia mất tích.

Cố Tuyết Nghi còn tìm qua.

Giản Xương Minh lật sang một trang khác như tờ báo trong tay.

Thời buổi hiện tại không có nhiều người sẽ đọc báo, nhưng anh ta vẫn giữ thói quen cũ kỹ này.

Chờ đọc đến khi một chút cũng không bỏ sót, ngay cả quảng cáo nhỏ trong góc tờ báo cũng đọc xong, Giản Xương Minh mới ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Cố Tuyết Nghi đi làm loạn sao?"

Trong một trường đại học hạng nhất ở Bắc Kinh.

"Mẹ kiếp? Yến Văn Bách, người nhà cậu còn đưa đồ ăn cho cậu?"

Yến Văn Bách nhìn hộp giữ nhiệt trong tay vệ sĩ, đáy lòng mang theo một chút ấm áp quái dị.

Đây không phải là đồ đắt tiền.

Nhưng một cái hộp giữ nhiệt nho nhỏ, lại là thứ mà khi cậu ta còn bé, chỉ có thể nhìn thấy từ các bạn học khác.