Chương 37

Hai chữ "chính phủ" đối với người khác mà nói, có lẽ rất đáng sợ, rất có cảm giác áp bách.

Nhưng đối với Cố Tuyết Nghi mà nói, cũng không có cảm giác gì.

Kiếp trước cô đã từng giao tiếp với quá nhiều vương công quý tộc.

Trong đầu Cố Tuyết Nghi dần dần thành hình một ý niệm trong đầu … Không ngại thử một lần

Từ xưa đến nay, cũng không phải tất cả mọi chuyện chỉ có đàn ông mới có thể làm.

"Yến phu nhân còn muốn hỏi gì nữa không?" Đột nhiên Giản Xương Minh lên tiếng.

Lúc này Cố Tuyết Nghi mới dừng lại suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Giản Xương Minh, cô lắc đầu.

"Tin tức về Yến tổng, Yến phu nhân không có gì muốn hỏi sao?"

Vẫn là lắc đầu.

Trần Vu Cẩn nếm ra được một chút hương vị vô tình.

Lần này Giản Xương Minh cũng nhịn không được mà hoài nghi bản thân.

Lúc trước vì gả cho Yến Triều mà Cố Tuyết Nghi đòi sống đòi chết, so với fan não tàn của minh tinh còn não tàn hơn gấp ba ngàn lần. Sao đột nhiên bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?

Cho dù rõ ràng lúc trước là một giao dịch tình yêu, nhưng đáy lòng Giản Xương Minh vẫn có chút áy náy vi diệu.

Yến triều không rõ sống chết, nhưng ngay cả người vợ vốn nên thân cận với anh, cũng không chút quan tâm đến sống chết của anh ... Ngẫm lại, quả thật là có chút bi thương.

"Vậy tôi sai người đưa phu nhân về nhà." Trần Vu Cẩn đứng lên.

Cố Tuyết Nghi gật đầu, đứng dậy.

Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa.

Chờ đi tới cửa, đột nhiên Cố Tuyết Nghi mới nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, thản nhiên nói: "Tôi tin anh ấy sẽ sống sót trở về." Đây là câu thứ hai mà cô nói trong hôm nay.

Đương nhiên đặt lời nói như vậy trong trường hợp này, nói thô tục một chút, chính là đánh rắm.



Nhưng ánh mắt Giản Xương Minh lại hơi thay đổi.

Bước chân của Trần Vu Cẩn cũng chậm lại.

Những lời này so với những lời khóc lóc, lo lắng hô to, lại càng có lực hơn...

Chờ bước ra khỏi cửa phòng tiếp khách, đột nhiên Cố Tuyết Nghi gọi một thư ký, lấy giấy ký tên và bút ký từ trong tay cô ấy.

Cứ như vậy xoay người chống lên tường, nhanh chóng viết một hàng chữ.

Cô trả lại giấy và bút cho thư ký.

Sau đó đem tờ giấy kia nhét vào lòng bàn tay Trần Vu Cẩn.

Trái tim Trần Vu Cẩn đập mạnh.

Thình thịch rung động.

Ngay sau đó cả người đều cứng đờ.

Dường như ấm áp của đầu ngón tay cô còn lưu lại...

Đột nhiên Giản Xương Minh nheo mắt lại.

Người trên hành lang cũng chấn động.

Trần Vu Cẩn nhớ tới, trước khi tới anh ta đã dặn dò Cố Tuyết Nghi —— "Đừng nói gì."

Cho nên hầu như toàn bộ quá trình cô đều rất ít mở miệng.

Nhưng ... Chuyện này cũng không có nghĩa là không thể mở miệng! Lúc này còn đưa giấy viết gì nữa? Làm như là có tư tình không thể cho người khác nhìn thấy, càng làm cho giống như là đang quyến rũ khıêυ khí©h người khác...

Trần Vu Cẩn đơ mặt mở tờ giấy trong tay.

【Thư ký Trần, quần anh ướt, dính trà rồi. 】

Nét chữ vô cùng xinh đẹp.



Trần Vu Cẩn:......

Vẻ mặt Cố Tuyết Nghi nhàn nhạt, sải bước đi về phía thang máy.

Giản Xương Minh đứng phía sau nhíu mày, đột nhiên mí mắt nhảy không ngừng.

Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn?

Bên kia.

Giang Nhị bị nhắc tới đang soi gương, dấu vết trên mặt đã tiêu tan gần như không còn.

Gần đây Giang Tĩnh bị cấm túc ở nhà, nhàm chán muốn chết, xuống lầu thì nhìn thấy động tác của anh hai mình, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đã gọi điện thoại được cho Cố Tuyết Nghi chưa?"

Giang Việt dừng một chút động tác: "Hẳn là Yến Văn Gia đã an toàn trở về nhà rồi."

Ý tứ chính là, Cố Tuyết Nghi không nghe điện thoại của anh ta.

Thật trâu bò!

Đáy lòng Giang Tĩnh thầm nói. Đây thật đúng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy có người không nghe điện thoại của Giang Nhị.

Lại nghĩ đến bình thường anh hai đen mặt có bao nhiêu dọa người, mang đến cho cậu ta bao nhiêu bóng ma tâm lý, đáy lòng Giang Tĩnh không khỏi toát ra một chút cân bằng tâm lý kèm theo chút vui sướиɠ.

Giây tiếp theo, đột nhiên điện thoại di động của Giang Việt vang lên.

Giang Việt cầm lấy, ấn nút nhận, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói của chủ nhân chiếc điện thoại nào đó vẫn luôn không gọi được: "Ngày 17 Giang tiên sinh và gia quyến có rảnh không?"

Có chuyện gì?

Muốn tổ chức tiệc mời anh ta ăn cơm sao?

Giang Việt mím môi, hai má còn có chút đau đớn.

Anh ta mỉm cười: "Có, có rảnh.”

Giang Tĩnh đối diện lại bị anh ta làm cho cười đến run rẩy.