Chương 2

Nhìn vẻ mặt như trông thấy quỷ của Thẩm Hoài Chi, ta đứng dậy.

Sao ta không đồng ý chứ?

Kiếp trước, tình cảm bị tổn thương chỉ là một phần, phần còn lại là ta lo cho thể diện của Hầu phủ.

Đỗ Trĩ và Thẩm Hoài Chi đúng là thanh mai trúc mã.

Cũng xác thực là có hôn ước với Thẩm Hoài Chi.

Nhưng khi đó, nàng ta chê Hầu phủ sa sút, nên đã từ hôn gả cho nhi tử Hộ bộ Thượng thư.

Chưa đầy ba năm sau, nàng ta bị bỏ vì tội "Không phụng dưỡng cha mẹ chồng".

Nhà mẹ đẻ ghét bỏ nàng đã mất hết thể diện, không nhận nàng ta về.

Nhưng Thẩm Hoài Chi thì ngược lại, không hề ghét bỏ nàng. Còn nghĩ lại để người đó thành người của mình.

Nhưng nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, Hầu tước sẽ lấy một nữ nhân bị bỏ làm bình thê.

Hay là nữ nhân bị bỏ của đồng liêu.

Trên dưới trong kinh thành, sẽ bàn tán về Hầu phủ như thế nào?

Trên triều, Thẩm Hoài Chi sẽ đối mặt với "phu quân trước" của Đỗ Trĩ là Kinh triệu doãn như thế nào?

Ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng Thẩm Hoài Chi nhìn vào, chỉ có thể tóm tắt bằng hai từ -

Ghen tuông.

Kiếp này, cứ để hắn đi thôi.

Danh tiếng của Hầu phủ, đường làm quan của Thẩm Hoài Chi, có liên quan gì đến ta?

"Chuẩn bị chút đồ nữ trang đưa qua cho Đỗ cô nương."

Ta phân phó tỳ nữ: "Cũng báo với Hầu gia một tiếng, chọn được ngày tốt, đi nội viện báo một câu là được."

Ta không chỉ đồng ý Thẩm Hoài Chi lấy thêm người.

Còn muốn hắn lấy một cách náo nhiệt, nở mày nở mặt!

Hầu gia muốn lấy thê tử nữa.

Chưa tới nửa ngày, tin tức đã truyền khắp Hầu phủ.

Khác với kiếp trước.

Kiếp trước ta không đồng ý, đám hạ nhân chỉ biết ta và Thẩm Hoài Chi ầm ĩ một trận lớn, vạn lần không dám khua môi múa mép những chuyện khác.

Nhưng lần này, tỳ nữ thϊếp thân của ta cung kính đưa xiêm y, đồ trang sức qua cho nàng ta.

Trước khi rời đi, còn dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, tự nhiên nói:

"Phu nhân thỉnh Đỗ cô nương ở lại Hầu phủ sống thật tốt."

"Đợi Hầu gia quyết định ngày cưới, nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng rước Đỗ cô nương vào cửa."

Vân Chi trở về nói, lúc đó Đỗ Trĩ ngây người ra đấy.

"Phu nhân, người thực... thực sự cho phép Đỗ cô nương kia vào cửa làm binh thế sao..."

Vân Chi là tỷ tỷ của Vân Điệp.

Kiếp trước nàng còn ra đi sớm hơn cả ta.

Trước khi lâm chung, nàng vẫn nhớ đưa muội muội đến biệt viện chăm sóc cho ta.

Ta nhét miếng bánh hoa quế vào tay nàng ấy.

Ở biệt việt ba năm, thì đây là một món hiếm.

Còn chưa kịp nói lời nào, bên ngoài đã ồn ào.

"Đại công tử, đại công tử, ngài đi chậm một chút, cẩn thận đυ.ng vào hoa lan..."

Ồ.

Nhi tử ngoan của ta tới.