Chương 7

Mấy người vốn định đến "thẩm vấn" ta, lại không thoải mái mà rời đi.

Thẩm Hoài Chi ở lại, cực kỳ mất bình tĩnh.

Có vẻ như là hắn muốn cãi lộn với ta.

Nhưng ta không muốn tranh cãi với hắn.

Người không đáng giá, nhìn nhiều thêm một lần, cũng là đang lãng phí sinh mạng mình.

"Ngươi đừng tưởng lấy chuyện "hòa ly" ra để uy hϊếp thì ta sẽ nhượng bộ!"

"Bổn hầu nhất định phải lấy Đỗ Trĩ!"

Ta nhún vai: "Lấy đi."

"Ta và ngươi làm phu thê hơn mười năm, muốn hòa ly? Nằm mơ!"

Ta bẹp miệng: "Vậy thì không ly."

"Ngươi......"

Thẩm Hoài Chi tức giận đến run rẩy, cuối cùng vẩy tay áo rời đi.

Lúc rời đi, hắn gần như đã đá sập cửa.

"Phu nhân..." Vân Chi lại lo lắng đến gần.

Ta nhàn nhã rót một tách trà.

Hòa ly, chuyện này sao có thể dễ dàng như vậy?

Phụ mẫu ta mất sớm, ở kinh thành ta không nơi nương tựa.

Thư hòa ly phải có Thẩm Hoài Chi và bà bà cùng nhau điểm chỉ lên.

Nhưng năm nay, Thẩm Hoài Chi vừa được bổ nhiệm làm Công bộ thị lang.

Nếu hắn chỉ lấy Đỗ Trĩ, hắn vẫn có thể dùng danh nghĩa "Tình nghĩa thuở nhỏ" để giấu đi tình hình thực tế.

Nhưng nếu hắn vì lấy Đỗ Trĩ mà hòa ly với ta.

Thể nào cũng bị vạch tội trên tấu chương.

Còn bà bà? Từ khi vào phủ là đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào của hồi môn của ta.

Phụ thân ta chỉ là Thái phó của Thái tử, không có bối cảnh, còn mẫu thân ta lại là nữ nhi của gia đình giàu có nổi danh nhất ở Giang Nam.

Lúc ta được gả đi, mười dặm hồng trang, chấn động cả kinh thành.

Nếu hòa ly, chẳng phải ta sẽ phải lấy đi của hồi môn đang để trong túi Hầu phủ kia sao?

Lần này bị chất vấn công khai ở trước mặt mọi người, ý định ban đầu của ta cũng chỉ là muốn dứt khoát cắt đứt quyền quản gia.

Chỉ là không nghĩ tới, còn có niềm vui ngoài ý muốn.

Bà bà lại đồng ý cho Đỗ Trĩ vào cửa.

Nghe kể rằng ngày hôm đó khi trở về, ở trong phòng, bà đã rất tức giận :

"Nó cho rằng nó là ai chứ?"

"Phủ Trung Dũng Hầu của ta, không thể sống thiếu nó được sao?!"

Ngày hôm sau, bà liền cho phép Thẩm Hoài Chi.

Ta hiểu rõ bà bà.

Ước chừng bà cũng là một dạng giống như Thẩm Hoài Chi.

Cho rằng ta đề cập đến chuyện "hòa ly" trước mặt mọi người, là vì lấy chuyện này để uy hϊếp.

Nên dứt khoát làm ngược lại, muốn buộc ta phải nhận sai.

Đáng tiếc, lại uổng công tính toán.

Lý ma ma thường đến "báo cáo" quá trình hôn sự, ta không thèm để ý tới.

Thẩm Hạo thỉnh thoảng đến ầm ĩ một trận, ta không bận tâm.

Hôn lễ ngày đó, sắc mặc bà bà vô cùng khó coi.

Nhất là không biết đứa hạ nhân nào làm sai chuyện, phát thiệp tới cho phu quân trước của Đỗ Trĩ.

Phu quân trước cũng là một người kì diệu, vậy mà lại thực sự đến.

Tình cảnh này vô cùng khó xử.

Sang thứ hai, bà bà giống như giận dỗi, đáp ứng giao toàn bộ sổ sách, văn khế đất các loại cho Đỗ Trĩ ngay trước mặt ta.

Tốt quá.

Cũng không cần phải dùng của hồi môn của mình bù cho mấy con sói mắt trắng trong cái nhà này nữa rồi.

Đỗ Trĩ cũng giống như kiếp trước, người xinh đẹp, khéo ăn khéo nói.

Không tới vài ngày đã dỗ được bà bà mặt mày hớn hở.

Thẩm Hạo cũng rất thích nàng ta.

Dù sao, nàng ta sẽ không thúc giục nó học bài, cũng không quản nó về muộn hay không.

Chẳng bao lâu, viện của ta gần như đã bị lãng quên.

Thẩm Hoài Chi bận tân hôn với thê tử mới.

Thẩm Hạo bận ăn uống vui chơi khắp kinh thành.

Bà bà bận "Tình cảm như mẹ con" với tức phụ mới.

Còn ta?

Khi màn đêm buông xuống, ta thay xiêm y.

Đi ra khỏi Hầu phủ bằng cửa nhỏ bị che khuất.