Chương 8

Bà bà quen thói coi thường ta.

Ở trong mắt bà, mặc dù trong Hầu phủ chưa từng có ai ba đời làm quan trong triều.

Nhưng đó cũng là trâm anh thế gia.

Phụ thân ta tuy là Thái phó của Thái tử, nhưng không có cốt cách văn nhân, lại lấy một nữ tử thương gia làm thê.

Nên nữ tử mang trong mình huyết mạch thương gia là ta, có thể vào Hầu phủ của bà ấy, thì nên thắp nén hương tạ liệt tổ liệt tông.

Nhưng cũng chính huyết mạch thương gia của ta, đã cho phép ta mở rộng sản nghiệp ít ỏi của Hầu Phủ.

Cánh cửa nhỏ kia, trước đây ta lo lắng bị bà bà chê người ta toàn "mùi tiền", lại có một số việc không thể không đích thân ra ngoài xử lý.

Nên đặc biệt giữ lại.

Nhưng không ngờ đến, nó lại trở thành cánh cửa dẫn ta đến tự do.

"Ngươi là......"

Trưởng công chúa ngồi ở trên lộ vẻ ngạc nhiên: "Phu nhân Trung Dũng Hầu?"

Ta lắc đầu:

"Điện hạ, thần nữ là nữ nhi của Thôi Khác, Thái phó của Thái tử trước kia, Thôi Diệu Nghi."

Ta không chỉ giỏi buôn bán.

Phụ thân ta là Thái phó của Thái tử, rất được ngưỡng mộ.

Từ nhỏ, ta đã đi theo phụ thân đọc nhiều sách vở, ba tuổi làm thơ, bảy tuổi làm văn.

Năm mười tuổi, một bài "Giang Nam phú" đã được truyền đọc rộng rãi trong kinh thành.

Chỉ là phụ thân nói ta suy cho cùng vẫn là thân nữ nhi, không nên quá rêu rao.

Ông ấy giấu tục danh của ta, nói là một vị học sinh của ông ở Giang Nam làm.

Ta cũng từng phẫn uất.

Từng đưa ra lời lẽ hùng hồn: "Đời này con nhất định không thua kém nam nhi".

Nhưng sau khi gả đi làm phụ nhân, ta không thể không thu hồi sách vở, vén búi tóc lên.

Nắm giữ việc bếp núc, phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Dạy dỗ con cái, hầu hạ phu quân.

Hai mươi năm ở Hầu phủ, hồi tưởng lại, đã không nhớ được dáng dấp ngày đó như thế nào.

Kiếp này, ta sẽ trở lại làm chính mình.

Trưởng công chúa vẫn luôn dốc sức thúc đẩy việc giáo dục nữ giới, mong tìm được người tài như tìm nước.

Trong khi Hầu phủ bận rộn lấy thê tử mới, ta đã viết cho ngài ấy ba lá thư nặc danh.

Không ngoài dự đoán, ngài ấy muốn gặp ta.

Sau khi gặp ta, ngài ấy cũng không vì thân phận của ta mà kiêng dè, trái ngược lại còn vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.

"Danh tiếng tài đức của phu nhân Hầu phủ được truyền xa, là hình mẫu của phụ nữ thế gia, không nghĩ tới lại có tài như vậy."

"Và, gan dạ sáng suốt như này!"

Để đáp ứng ngài ấy, ta lấy bút danh "Hành tiên sinh" đi khắp các quán trà lớn ở kinh thành.

Chưa tới một tháng, trong kinh thành xuất hiện một nữ tiên sinh nổi danh kiến thức sâu rộng, bàn luận chuyện xưa và nay, tin tức được truyền đi khắp tứ phương.

Mỗi ngày ta ra vào qua cánh cửa nhỏ, sau khi ra ngoài, ta thay quần áo, che mặt, thay đổi giọng nói.

Từ đầu đến cuối chưa bao giờ bị người khác phát hiện.

Ba tháng sau, vẫn không ai để ý đến Hầu phu nhân trong Hầu phủ.

Còn "Hành tiên sinh" đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trên đường phố Trường An.

Lại qua ba tháng, trưởng công chúa nói với ta:

"Diệu Nghi, lộ trình tiếp theo, sợ là thân phận của ngươi sẽ có nhiều bất tiện."

"Có cần Bổn cung giúp ngươi hòa ly hay không?"

Ta cúi người hành lễ: "Chuyện nhỏ ở nhà, không dám quầy rầy điện hạ."

"Điện hạ, xin hãy đợi ta thêm một tháng nữa."

Sự thật là chưa đến nửa tháng, cơ hội của ta đã đến.