Chương 9

Cứu hắn, còn nuôi hắn một đoạn thời gian thật dài.

Lúc đó ta mười tuổi, được cha ta để lại một mình trong căn nhà ở ngoại ô, dốc lòng nghiên cứu y thuật.

Bên người chỉ đi theo một Nhị Bính. Dù sao nhà cũng nhiều, ta dọn ra một phòng cho Thẩm Ngự Chu ở lại chữa thương.

Hắn cũng giống như Nhị Bính, đi theo phía sau mông ta, mắt ngóng trông gọi ta là tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, ta đói rồi.”

"Tỷ tỷ, vết thương đau quá.”

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ..."

Nên nói không nói, hồi nhỏ Thẩm Ngự Chu đáng yêu lắm.

Rồi sau đó, hắn bị người do Hoàng đế phái đến đón đi.

Cha hắn đột nhiên bị bệnh nặng, phải nhanh chóng bồi dưỡng hắn, để xử lý chính sự.

Thẩm Ngự Chu bỏ đi không một lời từ biệt. Gặp lại nhau lần nữa, đã là nhiều năm sau.

Ta được phong làm hoàng hậu. Hắn thay thế người cha bị liệt, mà cùng ta hoàn thành nghi thức đại hôn.

Chỉ nhớ đêm đó hỉ đuốc lung lay, Thẩm Ngự Chu vén khăn voan của ta.

Có lẽ hắn cảm thấy cha mình ở tuổi này mà còn lập hậu, rất mất mặt. Cũng quay đầu đi không nhìn lại.

Ta vội vàng nắm lấy ống tay áo hắn: “Uống chén rượu giao bôi rồi hãy đi, lễ hôm nay mới chính thức kết thúc.”

Hắn đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt mong chờ của ta. Thẩm Ngự Chu càng ngày càng lạnh lùng. Dáng người cao ráo, giơ tay nhấc chân vô cùng quý phái. Chỉ là đôi mắt kia bỗng chốc đỏ hoe. Sóng to gió lớn có lẽ cũng không thể diễn tả được cảm xúc dao động trong mắt hắn.

Chén rượu đưa đến tay Thẩm Ngự Chu.

Lúc sắp giao bôi, hắn đột nhiên ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất, vô cùng phẫn nộ hét lớn: “Sao lại là nàng? Sao lại có thể là nàng chứ?”

“Thánh chỉ của Hoàng thượng, phong ta làm Hoàng hậu.”

Dựa theo kịch bản. Một năm sau lão hoàng đế sẽ chết, ông đã chết, Thẩm Ngự Chu lên ngôi.

Kịch bản của ta cũng kết thúc. Năm trăm vạn chuyển khoản thành công.

Tuyệt vời.

Hắn nắm lấy bả vai ta, buộc ta phải đối diện với hắn:

“Đích nữ Tả gia?”

“Đúng vậy.”

“Không, nàng không phải! Nàng không phải! Tả Tự Hiểu, nàng không phải.”

Cảnh tượng chuyển sang, ta đã ở trong cung.

Hồng y trên người chói mắt. Ánh lửa bốn phía tận trời.

Trong lúc hỗn loạn,

Thẩm Ngự Chu đâm một kiếm vào tim ta.

Thật đau quá.

Ta nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn, muốn nói gì đó.

Nhưng há miệng, lại không có tiếng nói. Chỉ có máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Ký ức cuối cùng, là hắn nói với những người xung quanh:

“Thái hậu đã chết!”

Thái hậu đã chết!

Không, đừng!