Chương 35

Bạch Phong Lân cười nói: “Vị Chu Nhan quận chúa kia, nghe nói từng là đồ đệ của Ảnh huynh?”

“Phải.” Thời Ảnh thản nhiên nói, như không muốn nhiều thêm nửa lời.

“Danh sư xuất cao đồ. Thảo nào thân thủ tốt như vậy. Bị một đám Giao nhân Phục Quốc Quân kéo vào đáy biển vây công, lại còn có thể bổi đôi mặt biển chạy thoát thân!” Bạch Phong Lân khen một tiếng, làm như trù trừ một phen, lại nói, “Nghe nói…. Cô ấy vừa mất chồng ư?”

“Phải.” Thời Ảnh tiếp tục lạnh nhạt nói, giọng nói lại dần mất kiên nhẫn.

“Đáng tiếc…” Bạch Phong Lân thở dài, “Nếu không phải nàng vừa lấy chồng thì chồng đã chết, là một điềm xấu, thì ta rất muốn xin phụ vương đến phủ Xích Vương cầu thân đó.”

“…” Ánh mắt sau rèm lập tức sắc bén, như có tia sét xẹt qua.

“Con gái duy nhất của Xích Vương, người đẹp, lại có bản lĩnh. Nếu có thể lấy được, nhất định có thể thêm không ít trợ lực.” Bạch Phong Lân nhịn không được lẩm bẩm, “Chỉ tiếc lại cứ là một quả phụ mất chồng, ta là người thừa kế Bạch vương, nếu lại lấy nàng về làm chính thức, thì không tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ…”

Mới nói được phân nửa, hô hấp của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Không khí bỗng nhiên ngưng kết, phảng phất có một cái tay vô hình từ giữa không trung phủ xuống, bóp cổ họng của hắn, nhấc Tổng đốc Diệp Thành lên giữa không trung, hai chân rời mặt đất!

Hắn nhất thời không thở nổi, liều mạng giãy dụa, một câu cũng nói không nói nên lời.

“Im miệng.” Bóng đen phía sau màn cách không nâng hai ngón tay lên, hơi khép lại, bóp chặt người ở bên ngoài mành. Đôi mắt sáng như tuyết như điện, lạnh lùng nhìn Diệp Thành Tổng đốc bị xách giữa không trung giãy dụa, một lát sau mới giọng nói dùng lành lạnh tận xương mở miệng, “Đồ đệ của ta, đâu đến phiên các người như ngươi bàn tán?”

Hai ngón tay chợt buông ra, người kia rơi thẳng xuống đất, ôm yết hầu thở dốc, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng mà, đến khi Bạch Phong Lân ngẩng đầu lên, cái bóng phía sau rèm đã tiêu thất. Hắn chật vật từ dưới đất đứng lên, không dám ở lại, lảo đảo rời khỏi cái đình viện này, ngực kinh hãi không gì sánh được.

Đại thần quan hỉ nộ vô thương này, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Người này bình thường bất động thanh sắc, thế mà vừa nhắc tới con bé kia thì lật mặt không hề báo trước, thật sự làm kẻ khác khó hiểu. Chẳng lẽ là… Bạch Phong Lân luôn luôn là một người khôn khéo thấy rõ tình đời, suy nghĩ chỉ chốc lát, ngực bỗng nhiên giật thót một cái, sắc mặt biến hóa mấy lần.

“Đưa toàn bộ mấy người Phục Quốc Quân bắt được mấy ngày hôm trước đến hậu viện!” Hắn vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài, phân phó thuộc hạ, “Sau khi đưa vào thì lập tức rời khỏi, không ai được nấn ná ở đó, sau khi ra ngoài cũng không được nói chuyện này cho ai biết, rõ chưa?”

“Vâng!” Thuộc hạ lĩnh mệnh lui ra.

Sau khi bốn phía không còn ai, Bạch Phong Lân ngồi trên ghế ở sảnh, giơ tay lên, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt yết hầ, một cái chớp mắt vừa rồi, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, cả người đã bị nâng lên cách mặt đất rồi, một sức mạnh không cách nào kháng cự khóa chặt cổ họng của hắn, đoạt đi hô hấp của hắn.

Mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt, cũng khiến kẻ khác khắc cốt minh tâm.

Cảm giác người là dao thớt ta là thịt cá như vậy, khiến Tổng đốc Diệp Thành sau khi định thần lại có cảm giác phẫn nộ và sỉ nhục đến cực điểm. Hắn là một đứa con của vợ kế, phải mở đường máu mới có được địa vị hôm nay, hắn chưa bao giờ là một người dễ sống, đây càng lần đầu tiên bị nhục nhã như vậy!

Bạch Phong Lân nhìn vào sâu trong viện, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một loại ngoan ý.

Người này bỗng nhiên đi tới Diệp Thành, sai hắn làm những chuyện không giải thích được, rốt cuộc là vì cái gì? Vốn là nể mặt y là bà con cùng tộc, năng lực cao siêu, lại có thể giúp mình đối phó Phục Quốc Quân mới hứa tương trợ, mà hiện tại xem ra, đúng là thỉnh thần thì dễ tống thần thì khó.

Đường đường Tổng đốc Diệp Thành, há có thể bị người như vậy đùa bỡn trong lòng bàn tay?

Ngón tay của hắn chậm rãi nắm chặt, trong mắt mơ hồ lộ ra sát khí.

“Tổng đốc đại nhân” Hắn đang xuất thần, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng người hầu bẩm báo, “Có người cầm danh thϊếp, ở bên ngoài cầu kiến đại nhân.”

“Không gặp!” Bạch Phong Lân đang không vui, lớn tiếng từ chối.

“Thế nhưng…” Người này tên là Phúc Toàn, là tâm phúc của Bạch Phong Lân, lại luôn biết nhìn sắc mặt dò ý tứ, biết chủ nhân lúc này tâm tình không tốt, lại cũng không dám lui ra, chỉ là cẩn thận nói, “Người đó cầm danh thϊếp Xích Vương, nói là quản gia của Xích Vương phủ, phụng lệnh quận chú Chu Nhan đến đây.”

“Phủ Xích Vương?” Bạch Phong Lân sửng sốt một chút, bình tĩnh lại, “Chu Nhan quận chúa?”

Trong chớp mắt, trước mắt hắn lại hiện ra bóng dáng thiếu nữ quý tộc dưới trăng, giật mình, thần sắc không khỏi hòa hoãn lại: “Chuyện gì?”

Phúc Toàn nói: “Ông ấy nói là quận chúa mới thu nhận một tiểu Giao nhân, muốn đến làm đan thư thân khế.”

“Ồ, thì ra là chuyện này.” Bạch Phong Lân nhớ lại đứa bé Giao nhân thiếu chút nữa bị Phục Quốc Quân bắt đi kia, “Nhóc con đó không chết hả? Mạng lớn thật đấy… Được, ngươi dẫn bọn họ đi làm đan thư thân khế đi!”

“Dạ.” Phúc Toàn gật đầu, vừa mới chuẩn bị lui xuống, Bạch Phong Lân lại chần chờ một chút, bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, quản gia của Xích Vương phủ nơi nào? Ta tự mình đi gặp ông ta một cái.”

“Hả?” Phúc Toàn hơi sửng sốt, “Ở… ở dưới hành lang ạ.”

“Còn không mời đến đây?” Bạch Phong Lân cau mày, quát mắng, “Dặn mọi người hầu hạ tử tế. Lát nữa xong việc, ta còn muốn tự mình tiễn khách quý quay về phủ Xích Vương nữa!”

“…” Phúc Toàn theo hắn nhiều năm, trong lúc nhất thời cũng không khỏi hoang mang khó hiểu.

“Vị quản gia này là người đắc lực nhất trước mặt Xích Vương, nhiều năm qua vẫn sống ở Diệp Thành và Đế đô, xử lý chuyện trong ngoài của Xích tộc”. Bạch Phong Lân gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, đi thẳng ra ngoài đón, nói khẽ với bên người tâm phúc, “Tương lai nếu muốn kết thân với Xích tộc, thfi không thể không săn đón người này”.

“Hơ? Kết… kết thân?” Phúc Toàn lấy làm kinh hãi, thốt lên, “Đại nhân ngài muốn kết hôn với quận chúa Chu Nhan? Nàng… Nàng ấy vừa mới mất chồng đó!”. Dừng một chút, Phúc Toàn tự biết nói lỡ, lại vội vàng nói: “Có điều quận chúa đích thật là trẻ đẹp, cho dù ai thấy cũng động tâm!”

“Vốn dĩ không muốn, chỉ có điều…” Bạch Phong Lân cười lạnh một tiếng, vô tình hay cố ý nhìn vào sâu trong đình viện, “Ta chỉ muốn có người biết rằng: Cô gái này ta thích cưới là cưới, chẳng có gì là si tâm vọng tưởng sấc!”

“Dạ, dạ.” Phúc Toàn đáp lại, cẩn thận nhắc nhở một câu, “Có điều, lấy chính thất là chuyện lớn… còn cần Vương gia làm chủ nữa ạ.”

“Yên tâm, ta tự nhiên sẽ viết thư xin chỉ thị phụ vương.” Bạch Phong Lân hừ một tiếng, “Vô luận như thế nào nàng ta cũng là con gái độc nhất của Xích Vương, nói không chừng còn có thể tiếp nhận vị trí Xích Vương tương lai, đám hỏi của hai tộc, coi như là môn đăng hộ đối. Ban đầu phụ vương có thể cảm giác hơi không thích hợp, nhưng nếu ta kiên trì, tự nhiên cũng sẽ thay ta cần thân thôi. Mà Xích Vương, ừm…” Nói đến đây, hắn nở nụ cười một tiếng: “Xích Vương, đoán chừng là cầu còn không được đó? Vốn là con gái mất chồng, tái giá cũng chỉ có số làm vợ lẽ thôi!”

“Cũng đúng” Phúc Toàn vội vàng gật đầu, “Được đại nhân coi trọng, là phúc của cô ta!”

Hai người vừa nói không lâu thì đi đến gian ngoài, thấy quản gia của Xích Vương phủ đang ở phía dưới, Bạch Phong Lân kết thúc câu chuyện vẻ mặt mỉm cười đi lên nghênh đón, lôi tay kéo chân hàn huyên vài câu, dọn chỗ dâng trà, trò chuyện một hồi, lại tự mình dẫn ông ta đi làm đan thư thân khế.

Quản gia của Xích Vương phủ thấy đối phương nhiệt tình như vậy, lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng mà nghe được hắn nói mười câu thì tám câu không rời Chu Nhan quận chúa, dù sao cũng là người thạo đời, nhất thời hiểu vài phần, ngôn ngữ cũng biến thành cẩn thận. Trưởng tử Bạch vương, Tổng đốc Diệp Thành thân phận tôn quý, tuổi tác và diện mạo cũng tương đương, hắn có ý với quận chúa, tự nhiên là chuyện tốt, cũng không biết ý Xích Vương như thế nào, ông ta chỉ là một thuộc hạ sao có thể tỏ thái độ đơn giản được?

Có Tổng đốc tự mình đi cùng, nguyên vốn cần nửa tháng mới có thể làm xong đan thư thân khế biến thành đợi một tý thì xong, đến khi quản gia lấy được nô ɭệ thân khế, Bạch Phong Lân liền bảo Phúc Toàn xuống phía dưới chuẩn bị xe ngựa, muốn tự mình đưa bọn họ quay về phủ Xích Vương. Quản gia thụ sủng nhược kinh từ chối vài lần không xong, trong lòng biết Tổng đốc là có ý thân cận, liền không phản đối nữa.

Nhưng mà, không đợi Bạch Phong Lân đứng dậy xuất môn, Phúc Toàn từ ngoài cửa trở về, tiến tới ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng bẩm báo mấy câu gì, Tổng đốc Diệp Thành sắc mặt biến đổi, bật thốt lên: “Cái gì?”

Phúc Toàn nhìn quản gia, có chút khó xử. Quản gia phủ Xích Vương cũng là người thông minh thức thời, nhìn tình hình trước mắt, biết là ngoại nhân ở đây có điều bất tiện, lập tức đứng dậy cáo từ.

“Tại hạ có việc đột xuất, không có cách nào phân thân ra được, xin hãy tha lỗi thay tại hạ ân cần thăm hỏi quận chúa”. Bạch Phong Lân cũng không giữ lại nữa, chỉ phân phó thủ hạ đưa lên một hộp ngọc mỡ dê, “Một chút lễ mọn, xin quận chúa hãy nhận cho, chờ lúc nào rảnh rỗi, tại hạ sẽ đến phủ bái phỏng.”

Quản gia hành lễ thật sâu: “Xin đợi đại giá Tổng đốc.”

Chờ cấp bậc lễ nghĩa chu toàn xong tiễn quản gia phủ Xích Vương khỏi cửa, Bạch Phong Lân cho người hầu lui hết, nụ cười trên mặt đọng lại, trở nên nóng ruột không giấu được: “Chuyện gì xảy ra? Tuyết Oanh lại dám chạy nữa à?”

Phúc Toàn không dám nhìn sắc mặt Tổng đốc, thấp giọng nói: “Vâng.”

Bạch Phong Lân tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Lại đi cùng Hoàng thái tử?”

“Vâng.” Người hầu thân tín không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói, “Đại nhân chớ vội, bên phía Đế đô đã xuất động người ngựa, tìm dọc theo ngự đạo đáy hồ rồi, ngày mai sẽ đến Diệp Thành.”

“Trò mèo gì vậy, lại lên cơn rồi!” Bạch Phong Lân đứng phắt dậy, tức giận đến quăng đổ chén trà trong tay, “Lần trước hai người đó chạy khỏi Đế đô lén đến Diệp Thành chơi, quậy đến toàn thành trên dưới long trời lở đất, mất bao nhiêu sức mới đuổi được hai người đó về, hiện tại không quá hai ngày lại chạy đến? Vẫn chưa chơi xong à!”

“...” Phúc Toàn không dám nói lời nào, câm như hến.

“Nha đầu Tuyết Oanh kia, trước đây ngoan ngoãn dịu dàng không bước ra khỏi cổng lớn nửa bước, đâu phải loại người chơi bời quậy phá như vậy… Nhất định là bị tiểu tử Thời Vũ kia làm hư rồi!” Bạch Phong Lân cắn răng, “Còn chưa cưới gả đã hết lần này tới lần khác mang Tuyết Oanh ra khỏi cung, nghĩ là vui lắm sao? Hoàng thất mặt mũi đều bị vứt sạch! Thật không hổ là con trai của Thanh phi.”

“Tổng đốc đại nhân...” Phúc Toàn đổi sắc mặt.

Bạch Phong Lân biết mình nói lỡ, liền lập tức im miệng, trầm mặc chỉ chốc lát, nói: “Lập tức phái người bảo vệ các cửa ra vào Diệp Thành, đặc biệt phương hướng Già Lam Đế đô đáy hồ ngự đạo, nghiêm mật kiểm tra người đi đường qua lại, một khi phát hiện Tuyết Oanh và hoàng thái tử, lập tức vừa giữ chân lại, vừa bí mật về báo cho ta!”

“Dạ!” Phúc Toàn lĩnh mệnh.

“Ta lập tức viết một phong thư, ngươi cho khoái mã tức tốc đưa tới chỗ phụ vương!” Bạch Phong Lân dùng gõ quạt vào lan can, cắn răng, “Vô pháp vô thiên! Phải để phụ vương tóm cổ nha đầu Tuyết Oanh kia về Bạch Vương phủ mới được. Trước đại điển sách phi sang năm, không cho nó đến Đế đô nữa!”

“Dạ.” Phúc Toàn nơm nớp lo sợ gật đầu.

Bạch Phong Lân vội vã viết thư. Hắn luôn luôn là người khôn khéo giỏi giang sành sỏi, mặc dù trong lòng phiền não cùng phẫn nộ, nhưng viết thư cũng khiêm tốn tao nhã, không có chút vẻ tức giận nào. Phải, vô luận Tuyết Oanh hồ đồ thế nào đi nữa, nàng cũng là con gái của vợ cả Bạch Vương, tương lai là Thái Tử phi, hắn thân là con vợ kế, sao có thể đắc tội?

Hắn đè cơn tức viết xong tín, đọc kỹ lại một lượt, lại thêm vài dòng ở cuối, nhắc đến mối lái giữa mình và Xích tộc, rồi niêm phong thư lại, giao cho người hầu tâm phúc n. Nhưng mà càng nghĩ càng bực mình lo lắng, phất tay áo lên, phân phó: “Chuẩn bị kiệu! Đi ra ngoài giải sầu!”

Phúc Toàn theo hắn nhiều năm, biết Tổng đốc đại nhân một khi tâm tình không tốt sẽ muốn đến nơi cũ tiêu khiển, lập tức nói: “Tiểu nhân lập tức thông báo phía bên Tinh Hải Vân Đình, để cho Hoa Lạc phu nhân chuẩn bị một phòng thanh tịnh trang nhã chờ đại nhân!”

“Bảo bà ấy tự mình đi chọn mấy người hiểu chuyện đến đó!” Bạch Phong Lân có chút phiền táo nói, “Mấy cô ả lần trước, chân tay vụng về, thực làm người ta mất hứng”.