Chương 47

“Đương nhiên.” Uyên cười lạnh một tiếng, “Bằng không muội cho là y tới nơi này làm gì?”

“…” Nàng căng thẳng trong lòng, không nói nên lời.

Uyên liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, sắc mặt lại thoáng dãn ra, thở dài không tiếng động, nói: “Giữa ta và sư phụ muội, muội cứ không nhúng tay là hay nhất.” Hắn dừng một chút, nhìn nàng, ánh mắt trở lại vẻ dịu dàng ngày trước, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi, hay là muội cứ ở lại đây trước đi. Ra ngoài lúc này cũng chỉ thêm phiền mà thôi.”

Nói đến đây, hắn liền bỏ lại nàng, trực tiếp đi ra ngoài.

“Này!” Chu Nhan nóng nảy, kéo hắn lại, “Huynh muốn đi đâu?”

“Ta muốn lên trên tìm Như Ý.” Uyên trả lời, trong mắt có một tia lo nghĩ, “Sư phụ muội đã có thể tìm tới nơi này, như vậy hai chúng ta đều đã bại lộ thân phận…”.

Chu Nhan sửng sờ một chút: “Hoa khôi kia, cũng là Phục Quốc Quân ư?”

Hắn gật đầu: “Như Ý chính là người của Phục Quốc Quân, phụ trách lẻn vào nội bộ quý tộc Không Tang thu thập tin tình báo, đồng thời cũng chuẩn bị quân lương cho Phục Quốc Quân chúng ta”.

Nghe vậy nàng không khỏi giật mình: Một người đẹp yểu điệu biếng nhác, một nụ cười đổi được ngàn vàng kia, thế mà lại là Phục Quốc Quân? Trong quân đội Giao nhân này đúng là loại người nào cũng có… Thảo nào nàng lại thu phí riêng, hoàn thu đắt như vậy! Chẳng lẽ là để gom góp phí dụng cho Giao nhân Phục Quốc Quân ư?

Nhưng mà liếc nhìn Uyên lại muốn đi, Chu Nhan lấy lại tinh thần, nhanh tay kéo hắn lại: “Đừng đi! Sư phụ ta hận nhất Giao nhân đó, huynh cứ đi tới như vậy nhất định là chịu chết! Huống… Huống chi chắc gì người đã biết hoa khôi kia là Phục Quốc Quân, nói, nói không chừng… sư phụ chỉ đơn giản là tới đây tìm vui thôi mà?”.

Nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng cũng dần dần thấp xuống.

Đúng vậy, ngay chính nàng cũng không tin, sư phụ lại bỗng nhiên biến thành một người đàn ông trăng hoa ra vào kỹ viện tìm vui. Xác suất để một người khổ tu thanh tâm quả dục như sư phụ bỗng nhiên tới nơi này tầm hoa vấn liễu, gần như còn khó hơn tìm rận trên đầu ông sư nữa.

“Muội không hiểu gì về sư phụ của mình sao?” Uyên đẩy tay nàng ra, nói, “A Nhan, muội không cần khó xử. Cứ đợi ở chỗ này, đừng có đi ra. Chờ ta và sư phụ muội chấm dứt chuyện này, muội chỉ cần quay về phủ Xích Vương, đừng hỏi gì hết là được”.

“Ê! Đừng đi!” Nàng nóng nảy, kéo lấy ống tay áo của hắn, nói bằng giọng điệu trẻ con, “Muội van xin huynh mà, đừng có đi! Đừng có lo những chuyện kia nữa… Uyên, huynh mà đi muội sẽ giận đó!”

Nhưng mà, Uyên không cưng chiều làm theo ý nàng như lúc nàng còn nhỏ nữa, chỉ bất động thanh sắc ngăn tay nàng, thái độ kiên quyết mà lãnh đạm, tuyệt nhiên không giống như ngày xưa: “Không, ta phải đi”.

Hắn vừa nói, vừa định kéo cửa đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, Chu Nhan không khỏi sửng sốt: Trong nháy mắt đầu ngón tay Uyên chạm tới cửa, có một luồng ánh sáng kỳ lạ giống như nước chảy, bay vụt qua chốt cửa bằng đồng cổ! Loại ánh sáng này vô cùng quỷ dị, giống như là…

“Cẩn thận!” Chu Nhan bỗng nhiên bật thốt lên kinh hô.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay của hắn đã cách chốt cửa này có một tấc, nàng lại cách hắn đến một trượng, đã không kịp tiến lên ngăn cản. Nàng kinh hô, Ngọc Cốt giống như thiểm điện bay vυ"t đến, đổ ra một đạo ngân quang, “Roẹt” một tiếng bay qua khoảng không giữa đầu ngón tay hắn và cánh cửa, tách hai bên ra.

Cũng trong nháy mắt, Chu Nhan dốc hết sức bổ nhào tới, một tay ôm lấy Uyên, lui về phía sau, hô to: “Cẩn thận! Đó là lưỡi đao gió! Mau tránh ra!”

Chỉ trong khoảnh khắc đó, bạch quang ầm ầm đại thịnh, chói đến loá mắt!

Một luồng ánh sáng bén nhọn, ngưng tụ thành kiếm, cách môn chảy vào bên trong, xuyên qua lớp tường dày. Đến mức, vô luận là tường gạch hay là cửa đồng, đều lập tức trở thành bột mịn, bạch quang sắc bén đi vào, trực tiếp hướng về phía Uyên, quét thẳng tới bằng khí thế tán loạn của Thần Ma.

Nếu như không phải nàng vừa lôi hắn lại, trong nháy mắt vừa rồi cũng sẽ bị xuyên thấu!

Chu Nhan lẩm nhẩm chú thuật, ngón tay ở giữa hư không vội vàng vẽ một vòng tròn. Ngọc Cốt hô ứng, nhanh chóng xoay tròn giữa không trung, hóa thành một chùm sáng, giống như cái ô ngăn luồng sáng sắc bén như lưỡi kiếm đang tiến vào.

Bạch quang đánh vào tấm chắn màu vàng, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Trong nháy mắt đó, Chu Nhan chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, hoàn toàn không đứng vững được, lảo đảo lùi về phía sau một trượng, giữa lực công kích mạnh mẽ, nàng ôm Uyên cùng nhau lăn trên mặt đất. Khoảnh khắc kia, nàng đồng thời cũng hiểu được tập kích đáng sợ vừa rồi đến từ đâu, không khỏi bật thốt lên tiếng kinh hô sợ hãi: “Sư… Sư phụ!”

Ở ngoài cửa, có một dáng hình bạch y giống như cánh chim nhanh nhẹn phủ xuống, ống tay áo không gió tự động, phần phật bay lượn, người kia chỉ một kích đã đánh xuyên toàn bộ lá chắn, lạnh lùng đứng ở nơi đó, một tay nhận lấy Ngọc Cốt của nàng, tay kia lại kéo nữ tử đang hấp hối, cúi đầu nhìn hai người bọn họ đang ngã nhào trên đất.

Ánh mắt lãnh định mà lạnh thấu xương chợt phủ xuống như băng tuyết ngàn năm.

Đại thần quan núi Cửu Nghi xuất hiện ở tầng hầm bí mật của Tinh Hải Vân Đình, y hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua Chu Nhan nằm dưới đất, lông mày khẽ nhăn lại, như thể cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy đệ tử của mình lần nữa.

“Là con?” Đại thần quan buông lỏng tay ra, cây Ngọc Cốt kia bay vυ"t trở lại trên đầu nàng.

“Sư… Sư phụ?” Chu Nhan biết đã tránh thoát một kiếp, không khỏi xụi lơ ở trên mặt đất, lắp bắp nói, “Người… người tới đây làm gì?”

Thời Ảnh không trả lời, vòng đường nhìn qua nàng, lạnh lùng dừng lại ở Uyên sau lưng. Loại ánh mắt này, khiến Chu Nhan sợ đến run rẩy, lập tức lộn một cái đứng lên, chắn trước mặt Uyên. Đúng vậy, nếu như sư phụ dùng ánh mắt cũng có thể phát động thuật pháp, thf hiện tại nhất định Uyên đã bị gϊếŧ rồi!

“Mới vừa rồi là con chặn công kích của ta?” Thời Ảnh rốt cục đã mở miệng, quan sát Chu Nhan, giọng nói không giận không vui, không gợn sóng không sợ hãi, “Con học xong “Lá chắn kiên cố” rồi?”.

“Vừa… Vừa học được ạ!” Chu Nhan khϊếp sợ gật đầu, nói một câu như khoe khoang, lại vội vã biện bạch, “Có điều, con… con cũng không biết sư phụ đã tới! Nếu như con biết…”.

Thời Ảnh cười lạnh một tiếng: “Thì không ngăn được à?”

Nàng quẫn bách, nhút nhát gật đầu.

Đúng vậy, nếu như biết người phát động công kích ngoài cửa chính là sư phụ, nàng chỉ sợ tim và mật đều rớt hết, làm sao có thể lập tức niệm ngay chú thuật phức tạp rắc rối như vậy trong nốt nhạc được, mà chỉ cần chậm chút thôi, luồng ánh sáng kia sẽ nghiền Uyên và nàng ra thành bột mịn.

“Rất tốt, vậy mà có thể thi triển “Lá chắn kiên cố” bằng tốc độ này”.” Ngữ điệu của Thời Ảnh thản nhiên, không nghe ra hỉ nộ, “Công kích vừa rồi, ta dùng tới tám phần mười sức lực, khắp cõi Vân Hoang này cũng không có nhiều người có thể tiếp được. Mấy tháng nay con tiến bộ rất nhanh, thật sự là ngoài dự liệu của ta.”

Y rõ ràng nói lời khen ngợi, nhưng mà ánh mắt lại lạnh lùng như đao phong, xẹt qua nam tử sau lưng Chu Nhan kia: “Con liều mạng như vậy, là vì che chở người này?”

Chu Nhan không dám nói sạo, chỉ có thể thành thật gật đầu.

Thời Ảnh lặng lẽ liếc nhìn Uyên, không cho ý kiến, chỉ quay đầu thản nhiên nói với Chu Nhan: “Xem ra ta nói không sai, con có tiềm lực phi phàm, bất cứ chuyện gì, chỉ cần con thực sự muốn, con đều có thể làm được, cho dù là đối kháng ta.”

“Đệ tử… Đệ tử nào dám đối kháng sư phụ đâu!” Chu Nhan run rẩy giữa lời khen ngợi hiếm thấy, khổ sở nói, “Con… con chỉ là không muốn chết mà thôi.”

Nàng vừa nói, vừa theo bản năng đi lên phía trước một bước, chắn trước mặt Uyên. Không biết vì sao, nàng có một loại ảo giác, nghĩ chỉ cần mình không chặt chẽ chặn ở chính giữa, thì chỉ trong nháy mắt sư phụ sẽ đột nhiên hạ sát thủ, lấy đi tính mệnh của Uyên! Thật là kỳ quái… Vì sao sư phụ trước nay vẫn luôn không tỏ vui giận khi nhìn thấy Uyên thì trong mắt lại lộ ra sát ý đáng sợ như vậy?

“Đây là Uyên mà trước đây con từng nhắc tới?” Thời Ảnh hỏi một câu, lại liếc mắt quan sát Uyên, “Hắn lại là một Giao nhân?”

“Phải… Phải.” Chu Nhan sợ run.

Đường nhìn của Thời Ảnh quét qua người nam tử Giao nhân tuấn mỹ vô song, giọng nói lạnh lùng: “Trước đây con nói hắn đã ở phủ Xích Vương rất nhiều năm, từ nhỏ làm bạn cùng con lớn lên, ta còn tưởng rằng đó chỉ là một nô bộc già sống ở phủ nhiều năm mà thôi”.

“Không… Không sai đâu, huynh ấy… huynh ấy đã sống hơn hai trăm năm rồi! Sống ở trong vương phủ rất lâu, nhìn con lớn lên đó!” Chu Nhan lắp bắp nói, người vẫn chắn ở phía trước, cố gắng giấu Uyên đi, cổ tay âm thầm tăng lực, đẩy cánh tay của hắn một cái, ý bảo hắn nhanh chạy trốn vào mật đạo kia. Nhưng mà Uyên lại hoàn toàn không cảm kích, trái lại đẩy tay nàng ra, lao về phía trước một bước, quay về phía Thời Ảnh lạnh lùng nói: “Buông Như Ý ra!”

Như Ý? Đường nhìn của Chu Nhan rời đi, liếc mắt một cái thì kìm lòng không đặng bật thốt lên tiếng hô khẽ. Trong chớp mắt này, tay Thời Ảnh như thể buông ra theo bản năng, ném nữ tử mang tới xuống mặt đất.

Chỉ là chốc lát ngắn ngủi không gặp, hoa khôi phong hoa tuyệt đại kia đã hoàn toàn thay đổi. Đầu rơi lả tả châu ngọc, mái tóc mất trật tự, cả người nằm gục trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hơi thở hấp hối. Nàng bị người lôi qua thông đạo thật dài, để lại vết máu đỏ thẫm dọc theo đường đi.

“Như Ý!”. Trong nháy mắt đó, sắc mặt Uyên cũng trở nên tái nhợt, trong đồng tử trong veo màu ngọc bích có lửa giận thiêu đốt. Nếu không phải Chu Nhan gắt gao kéo hắn lại, khả năng hắn sẽ lập tức xông tới.

Nhưng mà, lòng của Chu Nhan, cũng bỗng nhiên trầm xuống.

Đúng vậy, nàng nhìn thấu Uyên quan tâm hoa khôi này như thế nào, cũng nhìn ra sư phụ ở đã hạ ít nhất bốn năm pháp thuật khác nhau trên người nữ nhân này, trong đó có hai loại là nhϊếp hồn đoạt xá, còn ba loại kia là hình phạt huyết nhục, sử dụng xen kẽ, vô cùng tàn khốc, cho dù người thép cũng không chịu nổi. Giờ phút này một mỹ nữ có vẻ ngoài tuyệt sắc hoàn hảo như vậy, mà xương cốt máu thịt trong thân thể đã dập nát từ lâu.

Tuyệt đại mỹ nhân như vậy, sao người có thể hạ thủ được!

Chu Nhan không dám tin giương mắt, kinh ngạc nhìn sư phụ mình. Nếu như nói mới vừa rồi nàng cho rằng sư phụ đến thanh lâu tầm hoan là bởi vì chuyện này vượt quá tưởng tượng của nàng; thì tương tự hiện tại, nàng cũng không cách nào tưởng tượng được sư phụ lại có thể ra tay tàn khốc đến vậy.

“Nữ nhân này rất kiên cường, ngay cả nhϊếp hồn thuật cũng có thể vượt qua, thật khiến kẻ khác kính nể.” Thời Ảnh đứng ở nơi đó, bạch y hiện lên ở hành lang tối tăm, tựa như đang tỏa ra quang hoa nhàn nhạt, tròng mắt đen nhánh lạnh lùng mà sáng rõ, mặt mày không có chút tình cảm nào, sắc bén như một thanh kiếm.

Y nhìn về phía Uyên, mà Uyên cũng đang nhìn y.

Trong chớp mắt, Chu Nhan gần như có ảo giác đao kiếm giao nhau.

“Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi.” Thời Ảnh chậm rãi nói, mỗi chữ mỗi câu, trong bình tĩnh chứa đựng một loại bén nhọn, “Quả nhiên, Tinh Hải Vân Đình là cứ điểm của các ngươi, còn hoa khôi kia là nội ứng của các ngươi.”

Y dừng một chút, lại nói: “Người hôm qua xông vào phủ Tổng đốc Diệp Thành giao thủ với ta, cũng là ngươi phải không?”

Uyên cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Phải ”

“Thật không nghĩ đến, trong Giao nhân còn có cao thủ như vậy.” Giọng nói Thời Ảnh bình tĩnh, “Có thể tới phủ Tổng đốc như chỗ không người, gϊếŧ người diệt khẩu ngay trước mặt ta rồi lại nhanh chóng thoát thân, bản lĩnh bậc này, thật khiến kẻ khác sợ hãi, không hổ là Chỉ Uyên, tả quyền sứ đứng đầu Phục Quốc quân của Hải quốc”.

“Cái gì?” Chu Nhan la thất thanh, quay đầu nhìn Uyên.

Nhưng mà, Uyên chỉ nhàn nhạt nghe, không có chút vẻ phủ nhận nào. Nàng không khỏi ngạc nhiên: Thì ra… Huynh ấy tên là Chỉ Uyên? Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được tên đầy đủ của hắn.