Chương 2: Tôi tôn trọng cô như một người đàn ông

Sáng ngày hôm sau, Tô Noãn Noãn bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ reo.Đầu cô đau như búa bổ, cô từ từ đứng dậy khỏi giường và tắt đồng hồ báo thức. Sau đó, cô nhìn xung quanh phòng thế mà phát hiện anh ta không ở đây.

Được lắm!

Hành hạ cô cả đêm thế mà bỏ đi!

Đồ cầm thú!

Nói đưa cô 100 vạn, cuối cùng chả thấy đâu.

Đột nhiên, qua khoé mắt, cô thấy một mảnh giấy nằm trên bàn cạnh giường ngủ.

Bên tranh có số điện thoại và tên - Lý Diễm Thần... người tốt!

Nếu anh ta là người xấu thì không thể nào để lại số điện thoại được!

"Tôi tôn trọng cô như một người đàn ông!"

Tô Noãn Noãn nhịn không được, tức giận nhập dãy số trên rồi bấm gọi.

Điện thoại reo được 3 tiếng thì đã có người bắt máy.

Tô Noãn Noãn nghe vậy liền mở miệng mắng: "Lý Diễm Thần là anh phải không hả! Khốn kiếp, anh là cái thứ mặt người dạ thú, à mà không con thú còn tốt hơn cả anh. Tôi có lòng tốt cứu anh vậy mà anh làm cái quái gì thế! Chết tiệt! Đây có phải là việc của một con người làm không! Ngay cả khi anh bất tỉnh, anh lại cưỡиɠ ɧϊếp tôi!"

Đầu dây kia của điện thoại: "....."

Tô Noãn Noãn càng mắng càng tức giận hơn và cuối cùng cô đã khóc vì tức giận với chính bản thân mình.

"Anh có biết lần đầu tiên của một cô gái có nghĩa là gì không hả? Khốn kiếp! Cuộc đời của tôi Tô Noãn Noãn đều bị anh huỷ hoại! Tôi còn chưa có bạn trai, cũng chưa từng yêu ai thế mà anh hành hạ tôi ra như thế này! Đó là tất cả những thứ quý giá mà tôi để lại cho người tôi yêu! Tất cả đều bị anh phá hoại hết rồi! Đồ chó đẻ, tôi sẽ không để cho anh yên! Anh đợi đấy!

Tô Noãn Noãn khóc một lúc lâu nhưng đầu dây kia vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Càng nghĩ cô càng tức giận, cuối cùng cô ốm mặt khóc nức nở.

Sau đó đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm thấp: "Tôi có thể chịu trách nhiệm."

Thà anh ta không nói chuyện cũng không sao nhưng anh ta lại mở miệng nói làm cho cô càng tức giận hơn.

"Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào? Anh có thể đem trả những gì tôi đã mất không? Có thể không hả? Anh còn dám can đảm nói chịu trách nhiệm, đồ khốn nạn!

Tô Noãn Noãn gần như mất bình tĩnh.

Cô chính là nghe anh ta nói: "Tôi có thể cưới cô."

"Tôi đây không cần! Tôi không thích anh. Ai cần anh cưới tôi? Mẹ kiếp, Cút đi, đồ súc sinh!"

Tô Noãn Noãn liền bấm cúp điện thoại.

Sau đó, cô tức giận đến mức ném điện thoại xuống dưới đất nhưng cô lại đau lòng cuối xuống và nhặt nó lên.

Vẫn còn tốt, nó vẫn chưa bị vỡ.

Nhìn vào thời gian trên điện thoại di động, bây giờ đã 11 giờ trưa.

Tô Noãn Noãn không thèm quan tâm nữa, cô vội vàng đứng dậy và chuẩn bị vệ sinh tắm rửa, sau đó vào bệnh viện mang bữa trưa cho mẹ cô.

Kết quả, ngay khi cô ra khỏi giường, cô cảm thấy toàn nhức mỏi, cả người ngã xuống đất gần như vỡ vụn.

Ngay lập tức, cô càng ngày càng ghét Lý Diễm Thần.

........

12 giờ trưa.

Tô Noãn Noãn không có thời gian nấu cơm cho mẹ, cô đã ra ngoài mua một phần ăn đầy chất dinh dưỡng sau đó mang vào bệnh viện.

Vừa bước tới cửa phòng bệnh, cô nghe được một tiếng thét chói tai: "Tô Ngọc Mai, con đĩ! Muốn chết thì chết sớm đi! Tôi nói cho cô biết, Cố gia tôi sẽ không một xu tiền chữa bệnh cho cô!

Cô cũng đừng hòng khi cô chết, Cố gia sẽ nhận con đĩ đó về!

Tôi cảnh cáo cô đừng gọi cho Cố Minh Viễn! Ông ta là chồng tôi không có liên quan gì đến các người! Tôi sẽ không bao giờ nhận con đĩ đó về!"

Tô Noãn Noãn định xông vào thì nghe thấy mẹ mình khóc lóc van xin người phụ nữ bên trong: "Cố phu nhân làm ơn, Noãn Noãn nó là con của Cố gia. Sau khi tôi chết, nó không quay về nhà thì nó còn có thể đi đâu...."