Chương 2: Thiếu Nữ Mười Sáu Tuổi Như Hoa

Tiêu Điềm Điềm sợ hãi đi theo sau lưng những vệ sĩ áo đen, bây giờ đã là mười hai giờ đêm, cô còn đang ở trong giấc mộng ngọt ngào đã bị thanh âm kinh hoảng của mẹ đánh thức dậy. Hơn mười người đàn ông mặc đồ đen khí thế sắc bén mạnh mẽ xông vào trong nhà cô, chỉ bỏ lại một câu "Ngụy gia cho mời" đã nửa cưỡng ép nửa cung kính mang cô đến ngôi biệt thự ở ngoại ô này.

Nếu không phải biết Ngụy gia trong miệng họ là ai, thậm chí Tiêu Điềm Điềm còn cho rằng là kẻ thù tìm tới cửa. Nếu là chú Ngụy muốn tìm cô, tại sao lại dùng cách thức giống như áp giải phạm nhân thế này? Trong lòng Tiêu Điềm Điềm bất giác trào lên một cơn ủy khuất, nhưng cảm giác sợ hãi lại tan biến không còn một mảnh, dù sao ở trong lòng cô gái nhỏ mười sáu tuổi, ở bên cạnh chú Ngụy là nơi an toàn nhất trên đời, không ai có thể làm hại cô, chú nhất định sẽ bảo vệ cô, ôm cô trong ngực mà dịu dàng an ủi.

Căn biệt thự chìm trong màn đêm u tối. Tiêu Điềm Điềm chưa từng tới nơi này. Nếu không phải biết người đang ở đây chờ cô là chú thì chắc chắn cô đã không nhịn được mà quay đầu bỏ chạy rồi. Thuộc hạ áo đen dẫn cô vào trong biệt thự, đến trước một cánh cửa to lớn khắc hoa văn thì dừng lại, hơi cúi thấp người.

- Ngụy gia đang đợi tiểu thư ở bên trong.

Nói xong anh ta xoay người lui ra canh giữ ở bên ngoài biệt thự. Cô gái vóc dáng nhỏ nhắn đứng trước cánh cửa trông có vẻ rất xa hoa nhưng cũng rất nặng nề kia, thân thể nhỏ bé khẽ run rẩy. Lúc cô được mang đến đây trên người cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản. Làn váy dài qua đầu gối, để lộ ra bắp chân nhỏ nhắn trắng noãn. Không khí ban đêm lạnh lẽo làm cô gái nhỏ không kìm được run run.

Cô đưa tay đẩy cánh cửa kia, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần là thân thể nhỏ bé này của cô có thể không đẩy nổi nó ra, nhưng không ngờ khi cô dùng toàn bộ khí lực của mình, lại bất cẩn khiến cô nhào về phía trước, bởi vì cánh cửa thoạt trông rất nặng nề kia được mở ra một cách dễ dàng.

Tiêu Điềm Điềm ngã trên mặt đất, hai đầu gối của cô đυ.ng mạnh một cái, cơn đau nhức làm đôi mắt xinh đẹp rơm rớm nước. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia. Ngụy Chính Thần ngồi trên ghế, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Ánh đèn ngủ mờ nhạt phủ lên nửa gương mặt còn lại của hắn càng mang theo vẻ ám muội. Đôi mắt xanh thẫm của người đàn ông trong bóng tối giống như hơi lóe lên, ánh mắt mang theo ý vị nghiền ngẫm ngắm nhìn thân thể thiếu nữ.

- Chú~

Nhưng người đàn ông vẫn không có hành động gì, đôi mắt cô gái nhỏ dâng lên hơi nước, dáng vẻ sắp khóc đến nơi. Mái tóc dài màu nâu nhạt phủ xuống đầu vai cô, càng làm nổi bật làn da trắng ngần giống như có thể phát sáng trong bóng đêm. Ánh mắt hắn di chuyển khắp thân thể cô, không thể không thừa nhận rằng đứa nhỏ bé xíu năm nào đã lớn lên trở thành một thiếu nữ. Khuôn mặt mỹ lệ động lòng người, bờ môi mềm mại tựa cánh hoa, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao lúc nhìn về phía hắn luôn mang theo vẻ quyến luyến ỷ lại. Thiếu nữ giống như một đóa hoa đúng thời nở rộ, nhan sắc kiều diễm không gì sánh được, lại ngây ngô mỏng manh như thế, khiến du͙© vọиɠ trong người hắn sôi trào, chỉ hận không thể đè cô xuống giường điên cuồng chiếm đoạt.

- Điềm Điềm, lại đây.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lại mang theo từ tính, thuần hậu giống như một vò rượu ngon đã ủ cả trăm năm, bất tri bất giác khiến người nghe ngây ngất trong hương rượu thơm nồng, toàn thân chìm vào trong men say ngây dại.

Tiêu Điềm Điềm ngơ ngác nhìn hắn, trực giác của thú non khiến cô nhận ra một tia không tầm thường. Bản năng nói cho cô biết người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm, nhưng tình cảm lại chỉ dẫn cô nên đến bên người hắn, sà vào lòng người đàn ông mà cô vẫn luôn coi như cha này.

Thiếu nữ cố nén đôi chân run rẩy vì cơn đau, hành động của cô chẳng khác nào thiêu thân lao vào biển lửa, thân thể mềm mại nhào vào trong lòng hắn, cánh tay trắng muốt ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, thanh âm nũng nịu kể ra hết ủy khuất trong lòng mình.

- Chú ơi, Điềm Điềm ngã đau lắm. Bây giờ là mười hai giờ đêm rồi, sao chú còn muốn tìm con, hại Điềm Điềm buồn ngủ quá mà.

Thân thể mềm mại thoang thoảng mùi hương của thiếu nữ, khiến máu toàn thân hắn đều nóng lên, du͙© vọиɠ ập đến không thể kiểm soát nổi. Cô gái nhỏ nào biết được những suy nghĩ xấu xa trong lòng người đàn ông đang ôm lấy mình, cả người bỗng nhiên được nhấc bổng lên, sau đó đặt xuống trên giường đệm mềm mại.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên bộ ngực cao ngất của cô, khiến Tiêu Điềm Điềm ngượng chín mặt, cánh tay trắng muốt chống lên vai hắn, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra.

Ngụy Chính Thần cười khẽ, âm thanh trầm thấp chứa đầy du͙© vọиɠ, một bàn tay to đặt lên bộ ngực mềm mại của thiếu nữ, lời nói ra chẳng khác gì ma quỷ.

- Điềm Điềm buồn ngủ sao, vậy chúng ta đi ngủ nhé~