Chương 1

Trong bệnh viện, đèn phòng cấp cứu đã tắt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra ngoài. Tống Như Ý đi giày cao gót, sốt ruột chạy qua, cố nén cơn đau, hô hấp cô dồn dập, đôi môi khẽ run rẩy hỏi: “Bác sĩ, anh ấy... sao rồi?”

Không biết vì sao, rõ ràng Tống Như Ý ghét anh tới vậy, nhưng trong giây phút anh bị tai nạn xe, trong cô chỉ còn sót lại cảm giác sợ hãi.

Bác sĩ nuối tiếc lắc đầu, tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân đã mất, xin nén bi thương.”

Mặt Tống Như Ý trắng bệch, trước mắt cô tối sầm, xém chút là té ngã trên đất, may mà được bác sĩ đỡ lấy.

Cô túm lấy bác sĩ: “Bác sĩ...” câu cầu xin hãy cứu anh có thế nào cũng không nói được thành lời. Cô biết, anh đã không còn nữa.

“Anh ấy... có nói gì không?”

Rõ ràng không thích anh, rõ ràng anh ở bên cô là vì cổ phần của Thịnh Khải. Nhưng... cô chỉ muốn ly hôn, cô... không muốn anh chết!

Nước mắt Tống Như Ý bất giác rơi xuống. Tim cô rất đau... như bị xé toạc ra vậy.

Bác sĩ không nói gì. Lúc này phía sau đột nhiên truyền tới một loạt những tiếng bước chân. Một người cảnh sát đi tới, trên tay cầm một phần văn kiện dò hỏi Tống Như Ý: “Cô là cô Tống à?”

“Vâng...”

“Đây là thứ anh Chu để lại cho cô.”

Tống Như Ý run rẩy nhận lấy tệp văn kiện, mở nó ra. Bên trong chỉ có một tờ giấy chuyển nhượng một phần cổ phần và giấy thỏa thuận ly hôn.

Máu trên người cô lập tức đông cứng lại. Anh vậy mà lại để lại cổ phần cho cô.

Chu Dật Sinh...

Hình như em hiểu lầm anh rồi.

Tống Như Ý không biết mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, thậm chí cô còn không dám đi vào nhìn mặt Chu Dật Sinh lần cuối cùng. Bây giờ trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại với bác sĩ.

“Giấy thỏa thuận ly hôn... sao lại có vết máu?!”

“Bởi vì anh ấy đã kí nó trước khi lên bàn mổ.”

Trước khi... lên bàn mổ... nghĩ tới đây, Tống Như Ý ngồi sụp xuống đất, che mặt khóc nấc lên. Cô đang làm gì, cô đã làm gì vậy.

Không tin anh, mắng anh, nói rất nhiều lời tàn nhẫn.

Giờ phút này Tống Như Ý mới hiểu ra, Chu Dật Sinh thật sự yêu cô. Đôi mắt đỏ ửng của cô nhìn chằm chằm vết máu trên giấy thỏa thuận ly hôn: “Chu Dật Sinh, em không muốn ly hôn.” Nhưng anh đã không còn nữa.

Khi Tống Như Ý về nhà, trong nhà rất bừa bộn. Cô hoảng loạn chạy lên lầu, vừa mới tới cửa đã bị người ta đánh vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

Tống Như Ý bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại. Cô mở mắt ra, đối diện chính là khuôn mặt vô hại của Tống Như Lâm.

Cô khẽ giãy giụa, rồi lạnh lùng nói: “Cô có biết cô đang làm gì không?”