Chương 10: Mềm yếu

Mấy ngày nay trên báo chí khắp thành phố đều đưa tin về sự thất bại của cuộc khởi nghĩa vũ trang của công nhân Thượng Hải vào ngày hai mươi ba tháng mười, nhưng cũng không gây chấn động Đường Uyển Ninh bằng tiếng súng đêm đó.

Trái ngược với cảm nhận của cô, mọi người đều bàn luận về cuộc khởi nghĩa vũ trang của công nhân, bao nhiêu người bị bắt, chính phủ trấn áp như thế nào vân vân… có người cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, cũng có người từ đó nhìn thấy ngọn lửa hy vọng, dường như không có ai để ý đến tiết sương giáng ngày hai mươi tư, đầu ngõ Chu Tước trong thành Du Châu có xuất hiện một người đàn ông nằm giữa vũng máu hay không, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không còn xuất hiện ở nhà họ Đường.

Chuyện kia hình như thật sự cứ lặng yên không một tiếng động như thế, không quan tâm trắng đen mà trôi đi.

Thay đổi duy nhất trong cuộc sống của Đường Uyển Ninh cũng chỉ là ba thuê tài xế mới đến đưa đón cô, sau cùng Trương Lão Ngũ vẫn bị sa thải vì tự tiện rời khỏi chức vụ, ba lại cho hắn một khoản trợ cấp đáng kể, để hắn trợ giúp gia đình, cho em trai đi học.

Trong nhà không có bất kỳ người nào nhắc tới chuyện đêm đó, cuộc sống của cô lại khôi phục lại sự yên bình ngày xưa, khác biệt chính là, cuối cùng cô không tiếp tục gây chuyện, mỗi ngày tan học đều ngoan ngoãn đi theo tài xế mới và Tiểu Đào về nhà, cũng không dám dây dưa bên ngoài nữa.

Đến nỗi Cố Mỹ Châu cũng chê cười cô nhát gan, nói thẳng ra bản thân nghe được tiếng súng kia cũng không bị dọa thành thế này. Cô ấy còn khuyến khích Đường Uyển Ninh, thừa dịp sức nóng cách mạng này, vài ngày nữa cùng cô ấy đi tham gia phong trào giải phóng phụ nữ, ra đường diễu hành, phản đối sự áp bức của lễ giáo phong kiến đối với phụ nữ.

Nếu như trước khi phát sinh sự việc kia, Đường Uyển Ninh đương nhiên làm việc nghĩa không chùn bước đồng hành với cô. Nhưng chỉ có tự mình trải qua cảnh bạo lực và máu tanh, tận mắt mở mang kiến thức sử dụng khẩu súng lục uy lực tàn khốc, Đường Uyển Ninh được nuông chiều từ nhỏ mới biết mình sợ chết bao nhiêu, sợ chết người bao nhiêu, sợ máu tươi bao nhiêu.

Cho dù đã không còn cảnh sát truy xét, Đường Uyển Ninh cũng không có cách nào bình chân như vại. Ít nhiều khi mơ về lần đêm khuya ấy, cô dường như có thể nhìn thấy tên đầu trọc kia giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, hoặc là phía sau không biết từ khi nào vươn tới một bàn tay lớn đỏ như máu, chặt chẽ bịt miệng mũi mình lại.

Thậm chí cô bắt đầu hối hận, không ngừng suy diễn trong đầu, nếu như lúc đó cô không sinh ra lòng trắc ẩn đối với người đàn ông bị thương kia, mà là trực tiếp giao anh cho đầu trọc, sự tình có thể khác nhau hay không, nhất định mình sẽ không cần sợ hãi như thế, biết đâu đêm đó còn có thể là một đêm trong hàng ngàn đêm bình thường của cô, cô vẫn là một thiếu nữ thời đại mới dũng cảm, cô có thể không sợ hãi lên tiếng cho tất cả phụ nữ trên đường phố, hùng hồn mãnh liệt, thấy chết không sờn...

Đáng tiếc, trên đời này không tồn tại nếu như.

Đường Uyển Ninh lắc đầu với Cố Mỹ Châu, tìm cho mình một lý do quang minh chính đại: "Mỹ Châu, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi học thật tốt ở trường đi, hôm qua Cố lão sư giao cho bài tập về nhà cô cũng không viết, bà ấy cũng không vui, nếu trốn học thì bà ấy chắc chắn muốn mời phụ huynh.”

Cố Mỹ Châu tính tình nóng nảy, lập tức tức giận: "Đường Uyển Ninh, chúng ta từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng làm cùng nhau, cô chưa từng lùi bước! Tại sao cô lại thay đổi! Bây giờ cô đang lén lút viết bài tập về nhà của lão vu bà đó sau lưng tôi còn không nói, nhưng ngay cả cuộc diễu hành lớn như vậy cũng không muốn tham gia với tôi, nhát gan!”

Cố Mỹ Châu cầm lấy cặp sách đi ra ngoài, lại bị Đường Uyển Ninh còn chưa dọn dẹp tập sách giữ chặt, cô nửa là khẩn cầu nói: "Mỹ Châu, chờ tôi cùng đi có được hay không?”

Cố Mỹ Châu do dự một chút, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của bạn thân, thái độ của cô cũng mềm xuống, lập tức hùng hồn xếp từ ngữ ngâm nga nói: "Trời đất sinh ra con người, nam nữ bình đẳng, đầu cùng tròn, cùng có tay chân, cùng có đầu óc này, trong đó tri giác cũng không có cao thấp. Đã không có cao thấp, thì nam nữ đều là một phần của tổ chức xã hội, đều có tư cách công dân, tức là phải cùng thực hiện nghĩa vụ của công dân, cùng hưởng quyền công dân." Ánh mắt cô ấy như ngọn đuốc, nhìn về phía đôi mắt Đường Uyển Ninh: "Ninh Ninh, cô không nghĩ chúng ta nên tuyên truyền những lý tưởng này ra ngoài hay sao? Bất luận già hay trẻ, giàu hay nghèo, cho dù được giáo dục hay không, tất cả phụ nữ nên đứng lên!”

Đường Uyển Ninh bị cô ấy làm cảm động, bởi vậy đáy lòng càng thêm rối rắm, chân mày ủ rũ nhíu chặt.

"Lúc vừa xong lớp giáo dục thể chất vào cuối tuần, tôi sẽ chờ cô ở cửa sau của trường." Trước khi rời khỏi lớp học, Cố Mỹ Châu chỉ để lại cho cô một câu như thế.