Chương 2: Đe doạ

Càng nghĩ Đường Uyển Ninh càng thấy sợ, thanh âm đã có chút run rẩy, “Đều tại miệng quạ đen của em!”

Cô bước hai bước muốn đi tìm Tiểu Đào, lúc này em ấy là người duy nhất bên cạnh mình có thể dựa dẫm vào, nhưng không nghĩ lại va phải người, hai người cùng té ngã trên đất. Theo bản năng Đường Uyển Ninh muốn kêu ra tiếng, lại bị người kia bưng kín miệng.

Hạ Triều Sinh âm thầm cảm thấy bản thân gặp may mắn, viên đạn kia chỉ bắn trúng cánh tay trái của anh, bằng không giờ phút này anh thật sự đi đời.

Một cổ mùi máu tươi dày đặc ập vào trước mặt, mang theo hàn khí thực nặng, Đường Uyển Ninh trẻ người non dạ, nào gặp qua chuyện như vậy, đôi mắt đau xót mang theo nước mắt chảy xuống.

Bàn tay truyền đến xúc cảm hơi nóng, nước mắt cùng máu sắp khô dung hợp cùng nhau, hai cảm giác nóng và lạnh tương phản làm Hạ Triều Sinh trở tay không kịp, người trong lòng ngực thế nhưng lại khóc.

“Cô đừng sợ.” Anh thấp giọng nói ở bên tai cô, “Mượn quý xe tránh né một chút, tôi sẽ không làm cô khó xử.” Bất đồng với hơi thở hàn khí, động tác của anh không tính là bạo lực, thanh âm văn nhã lại sạch sẽ, nhiều ít trấn an một chút cảm xúc của Đường Uyển Ninh.

Hạ Triều Sinh vốn là mơ hồ nhìn thấy có một chiếc xe phía trước, muốn nấp ở sau xe trốn tránh người đuổi gϊếŧ rào rạt ở đằng sau, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một người, hai người chạm vào nhau, chỉ đành phải đưa ra hạ sách này, từ sau lưng kéo cô cùng nhau giấu ở sau xe và tường.

Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt truyền vào xoang mũi, tóc dài của cô nhu thuận dán ở sườn mặt Hạ Triều Sinh, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng ngực làm anh nhất thời có chút tâm viên ý mã —— anh chưa bao giờ cùng người khác phái có tiếp xúc thân mật như thế, huống chi, vật liệu may mặc trong lòng ngực xẹt qua da thịt anh, xúc cảm từ tơ lụa cho anh biết cô không phú cũng quý.

Trùng hợp Tiểu Đào cùng Đường Uyển Ninh bị ô tô ngăn cách, bên trong sương mù nhất thời tìm không thấy tiểu thư nhà mình, lại không dám kêu to sợ bị đạo tặc nghe được, chỉ phải thật cẩn thận mà kêu gọi: “Tiểu thư? Tiểu thư chị ở đâu?” Cô ấy mới vừa rồi mơ hồ nghe được “Đông” một tiếng, cũng không biết có phải tiểu thư hay không, gấp đến độ ở xa dậm chân.

Đúng lúc này, một đám người cầm côn bổng súng ống xông tới, điều tra khắp nơi phát hiện Tiểu Đào, tên đầu trọc cầm đầu hùng hổ chất vấn cô: “Này, cô có nhìn thấy tên nào chạy qua đây hay không?”

Tiểu Đào sợ tới mức dựa vào trên xe, trong miệng cũng nhân sợ hãi mà run run rẩy rẩy, “Tôi, tôi không, không thấy gì.”

Đối phương cho rằng cô bởi vì nói dối mà sợ hãi, trực tiếp lấy ra súng để ở giữa mày cô, “Tôi khuyên cô nên nói thật! Viên đạn này không có mắt!”

Tiểu Đào bị đe dọa đến chân mềm, nằm liệt ngồi dưới đất, “Tôi, tôi, tôi thật sự không nhìn thấy!” Họng súng của đối phương vẫn luôn nhắm ngay vào cô, cũng không tin tưởng.