Chương 1: Rời khỏi thần giới

"Chủ nhân, chủ nhân không xong rồi, không xong rồi" Một đứa bé trai khoản bảy, tám tuổi hốt hoảng chạy đến nhìn nam tử đang nằm trên trường kỉ. Nam tử có đầu tóc dài đen tuyền đầu vấn ngọc quan màu trắng càng nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn, mắt phượng đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, đầu cũng không nâng môi mỏng khẽ mở “Chuyện gì?”.

"Đằng Long thiên tôn vừa tấn cấp thiên tiên thần tôn vào ba ngày trước, bây giờ đang tập hợp nhân mã đánh lên Ngự Thần Cảnh, nói muốn báo thù cho các đại năng thọ mạng đã hết do không thể phi thăng của Đằng Long đại lục”.

"Báo thù? Chuyện gì?" nam tử cảm thấy hứng thú nhìn đứa trẻ.

"Là do chủ nhân vì thù riêng mà đóng cửa tiên giới làm người tu chân của Đằng Long không thể phi thăng, làm hại bao nhiêu đại năng nuốt hận mà chết, Đằng Long có cơ hội tấn chức thành một phần của tiên giới cũng không còn".

" Ai da, ai da đây là chặn đường tài lộ à không đường trường sinh của biết bao người nha, chặn tài lộ như thù gϊếŧ cha mẹ huống chi là trường sinh bất tử người người đều muốn, chủ nhân có cảm thấy biết vậy chẳng làm không?" Đứa bé hài hước nói, trèo lên trường kỉ ngồi bên đầu gối của nam tử.

Nam tử im lặng không nói nhưng khuôn mặt chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay, chẳng quan tâm đến thiên tôn gì gì kia.

Ngay cả đứa bé nhắc đến chuyện này cũng mang theo vẻ mặt khinh thường, Đằng long thiên tôn, ha, Lục Ngạn hắn nghĩ mình là ai, chỉ là thiên tiên thần tôn thôi hắn còn nghĩ mình đã là thần có thể đánh thắng chủ nhân.

Báo thù, nói dễ nghe là báo thù nói khó nghe cũng chỉ vì bảo tọa thần chủ, chủ nhân của thiên đạo. Chỉ bằng hắn mà muốn đánh bại chủ nhân đúng là nằm mộng ban ngày.

Hắn cũng không tự suy nghĩ lại, chủ nhân là người chưởng quản thiên đạo, lựa chọn thiên đạo sủng nhi, bàn tay vàng gì đó đều dựa vào quyết định của chủ nhân. Nếu chủ nhân không đồng ý hắn sẽ có ngày hôm nay chắc, đúng là bạch nhãn lang, nuôi ông tay áo. Không nói có thể đánh bại chủ nhân hay không chỉ việc được các thiên đạo chấp nhận và sự đồng ý của các Trưởng lão cũng là vấn đề rồi.

Mấy cái lão nhân chết tiệt đó, rõ ràng là ỷ vào mình có bối phận cao nên mới bắt ép chủ nhân của nó lên làm thần chủ rồi đổ hết mọi công việc cho ngài ấy.

Việc của ba nghìn thiên đạo, mỗi thiên đạo có bao nhiêu thế giới, công việc một ngày còn hơn công việc một năm của chủ nhân khi còn ở Tiên Giới.

Đã vậy cái tên Lục Ngạn chết bằm còn tìm việc đánh nhau với chủ nhân, công việc tồn động đến bao giờ giải quyết xong, rồi kế hoạch du lịch của nó a, khi nào nó mới được chủ nhân dẫn đi chơi.

Không được đi du lịch là chuyện mà bạn nhỏ chúng ta để ý, còn họ Lục gì đó nếu hắn đã muốn tìm chết thì xin mời ông đây không cản.

Tiểu nhân bé nhỏ trong lòng đang mắng chết mười tám đời không ba sáu đời tổ tông của Lục Ngạn đến chết lại không thể chết được nữa.

Nam tử vẫn yên tĩnh đọc sách, cứ như chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, một khắc đồng hồ sau, nam nhân khép sách nâng mắt nhìn đứa bé đang lầu bầu nãy giờ, nói một câu không đầu không đuôi "Tiểu Tinh Tinh chúng ta dọn nhà thôi".

Tiểu Tinh Tinh khó hiểu nhìn nam nhân "Chủ nhân người nói cái gì, dọn nhà? Mà chúng ta dọn đi đâu? Không phải, tại sao chúng ta phải dọn nhà?... Chẳng lẽ.." Nam tử mỉm cười nhìn nó.

"Aaaaa.. chủ nhân là thật sao, ta không nằm mơ sao, chúng ta sẽ đi du lịch sao? Aaa.. aa.. đi du lịch đi du lịch a" Tiểu Tinh Tinh nhảy cẩn lên, nó vui mừng đến điên rồi hắn cứ tưởng lại phải đợi thêm mấy trăm năm hay vài vạn năm nữa mới đi khỏi cái nơi chán đến không thể chán hơn này. Không ngờ bây giờ ước mơ của nó đã được thực hiện, nó vui vẻ nhảy chân sáo vào đại điện vào đại điện bắt đầu thu dọn đồ đạc, tuy không biết là đi bao lâu nhưng những thứ cần thiết đầu phải mang theo. Tiểu Tinh Tinh vừa thu dọn đồ đạc vừa hát, việc được đi chơi làm hắn vui tới nổi vứt luôn việc của Lục Ngạn muốn tạo phản ra sau đầu.

Nhìn tiểu Tinh Tinh vui vẻ vào đại điện hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, là thần thú mấy vạn năm tuổi mà tâm hồn cứ như đứa trẻ. Nếu để mọi người biết khế ước thú Hỗn Độn của Tử Huyên Thần Chủ Sở Hi oai phong lẫm lẫm thật chất là đứa trẻ ham chơi, ham ăn, ham ngủ, thích đọc thoại bản, lâu lâu lại phát bệnh, nhiều chuyện chẳng khác gì mấy bà thím ngoài chợ, lại hay rình coi chuyện phòng the của người khác.., chậc chậc, chắc cằm phải rơi xuống đất. Là chủ nhân của nó hắn đây cũng cảm thấy mất mặt nữa là, một phút sa chân hận nghìn đời. Không biết lúc đó hắn bị ấm đầu hay do tài diễn xuất thần sầu của nó nên mới chọn làm khế ước thú bản mạng, đã thế mấy con sau càng tệ hại hơn.

Cứ nghĩ xem một đám thần thú lại tôn một con bệnh thần kinh đến thần đan cũng không thể chữa khỏi thành lão đại thì bọn nó cũng chẳng tốt đẹp gì, mỗi lần mà bọn chúng xuất hiện cùng nhau thì hắn chỉ biết đỡ chán nhìn tinh không sau đó phủi sạch quan hệ cùng chúng nó, đúng là thật mất cmn mặt.

Còn Lục Ngạn, ngươi sẽ quan tâm đến con kiến mà chỉ một cái ấn tay sẽ gϊếŧ chết sao? Tất nhiên là không rồi.

Nhưng hắn thật sự đã chán cái công việc làm thần chủ này rồi, mỗi ngày đều phải xem xét thế giới này, thế giới kia, khí vận tử này, thiên đạo sủng nhi kia.

Thế giới có vận hành đúng quỷ đạo không, bọn sủng nhi có tìm được bàn tay vàng không, vầng sáng nhân vật chính có hiệu quả không, thế giới nào đến chung cực hay thời đại huy hoàng.

Làm ơn đi hắn là thần chủ mà tất cả mọi việc phải tự thân vận động, các ngươi có thấy thần chủ nào mà ngay cả một tên thuộc hạ để sai khiến cũng không có không, có thấy thần chủ nào mà tự giặt đồ, tự nấu cơm, dọn nhà không? Còn phải chăm sóc cho cái con điên kia.

Nhiều khi nó lên cơn ‘phù’ một hơi thôi cái nhà cũng không còn.

Còn đám thần thú khác mỗi ngày ba bữa, sáu mặn một canh, hàng tháng phải có hai ngày nghĩ, phải có lương, được tắm rữa sạch sẽ, nếu các yêu cầu trên không được thực hiện thì tập thể bãi công.

Đưa thư ngươi tự đi, hạ mện lệnh ngươi tự làm, trở thành thần thú cứu vớt thế giới nào đó xin lỗi anh đây không rảnh, mợ nó, muốn quỳ với tụi nó.

Không ai làm thần chủ mà uất ức như hắn cả, nhưng làm sao đây sai một tí đi một đời, chỉ vì một lần phát thiện tâm bị cả đám già mà không kín, da mặt dày như lỗ đen vũ trụ, nói chuyện không giữ lời, lừa gạt người vô tội đơn thuần là hắn đây ngồi lên cái vị trí mà cả chục vạn năm không ai thèm ngồi này, vậy mà hắn cũng đã ngồi mấy chục vạn năm, làm nô bộc không công cũng mấy chục vạn năm, đi chùi mông cho chân giò heo (vai chính) cũng mấy chục vạn năm. Haizz.

Nhưng nay có một tên ngu ngốc tự đưa đến cửa, nếu không dùng hắn thì thật có lỗi với cái danh hiệu Thần chủ mấy chục vạn năm này.

Tuy với cái lý do chết bằm của Lục Ngạn không đủ để thuyết phục mấy cái lão hồ ly, nhưng biết làm sao đây, ai bảo hắn kĩ không bằng người chứ.

Với cái trình độ nhỏ mọn, hẹp hòi, diệt cỏ diệt tận gốc, chuyên gia đổi trắng thay đen, làm việc luôn có lý do chính đáng của chân giò heo Lục Ngạn.

Lại thêm dù cho tướng công ta làm gì cũng đúng, nếu tướng công ta sai thì không phải do hắn sai mà là do các ngươi bắt ép của dàn hậu cung của hắn, thì có 99,999999% Sở Hi hắn sẽ bị gϊếŧ đến tra cũng không dư thừa, hình thần câu diệt, mãi mãi không thể đầu thai, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng chán, điện diêm vương cũng ghét, Minh giới xua đuổi, ma giới cũng không đất dung thân.

Vì để kế hoạch được chu toàn hắn phải cất đất đền tiền dùng cọng lông của tiểu Tinh Tinh mà biến thành một Sở Hi anh tuấn vĩ ngạn, phong lưu tiêu sái,nam nữ lão ấu đều giây sát, pháp lực cao cường đại danh đỉnh đỉnh Tử Huyên thần chủ đấu với Lục Ngạn.

Tuy làm thế rất có lỗi với tiểu Tinh Tinh, (thật không phải có lỗi với Lục Ngạn sao, dù có coi thường người khác cũng không đến nỗi này chứ) nhưng dù sao cũng chỉ là một cọng lông chắc tên tiểu tử kia sẽ không so đo đâu ha.

Trong lúc hắn đang lên kế hoach thì tiểu Tinh Tinh cũng thu dọn xong, đối với những người đã đến độ cao như bọn hắn thì việc dọn đồ cũng chỉ là một giây sự tình, mọi việc đều có không gian giới chỉ lo liệu, tất cả mọi thứ quan trọng đều nằm trong đấy, còn trong cung điện kia hay trong kho thì chẳng quan trọng gì.

Còn hắn chỉ cần một bộ trường kỉ dưới tàng hoa đào, một cái bàn nhỏ ấm trà và hai cái tách là xong, chỉ có tiểu Tinh Tinh là xa xỉ lãng phí thôi.

Thấy đối diện không một cái ổ lớn như của Thần Ưng, được lót bằng da của các loài linh thú bị hắn săn gϊếŧ, bên trong là các pháp bảo pháp khí, tinh nguyên, tinh hạch chồng chất lên nhau, niềm vui của tiểu Tinh Tinh là nằm trên cái đống chói mù mắt ấy mà lăn lộn. Không phải là hắn không xem trọng tiền tài mà là hắn nghèo, hắn cũng có nhà cửa đàng hoàng mà nhưng mỗi lần con điên kia lên cơn thì nhà hắn phải nát thành tro, cái gì cũng không còn, mỗi lần xây dựng thì tốn bao nhiêu tiền chứ, đơn giản như vậy là được, hắn cũng khổ lắm có được không.

Thôi chuyện cũng nghĩ lại mà kinh, không nhắc nữa, chuyện cần làm bây giờ là... chạy.

--------------------------------------------------------------------------

Tại nơi giao nhau của hư không và Ngự Thần cảnh gọi là Hư Phù giới, nơi đây được Sở Hi phát hiện hơn vạn năm trước, ngoài mặt đất và tinh không thì Hư Phù giới chẳng có gì, vì vị trí ẩn nấp và không có tài nguyên nên đến bây giờ cũng chẳng ai phát hiện ra nó.

Nhưng nơi này lại rất hợp ý Sở Hi nó yên lặng và hầu như thời gian chẳng tác động được đến nó, là nơi rất thích hợp tu luyện tâm tính và làm một số chuyện không nên để người biết.

Từ khi được phát hiện Sở Hi cũng đã cải tạo nó thành bộ dáng mà hắn mong muốn, nơi đây mới là túi tiền riêng của hắn, thỏ khôn phải có ba hang.

Hôm nay, có một cây hoa đào nở rộ đột ngột mọc lên giữa cảnh hoang vu, dưới tán cây một cái trường kỉ và bàn trà có hai ly trà nghi ngút khói, mùi tuyết liên như có như không làm người thanh tỉnh, hai người à một người một thú đang hăng say nhìn trận chiến sắp diễn ra trong thủy kính.

Giờ này trên Ngự Thần Cảnh bầu không khí đang căng thẳng, Lục Ngạn và các đồng minh đang dằng co với hắn à với cọng lông của Tinh Tinh Tử.

"Tử Huyên Thần chủ ngươi thân là thần chủ lại lấy việc công trả thù riêng, đóng cánh cửa phi thiên của Đằng Long đại lục hại biết bao nhiêu đại năng ngã xuống, họ phải ôm hận mà chết.

Tứ đại tiên môn có lỗi với gia tộc ngươi, nhưng chuyện đó cũng đã qua mấy chục vạn năm ngươi lại ghi hận đến bây giờ, hại biết bao sinh linh.

Đã là thần mà lòng mang tư dục, ngươi có xứng với vị trí Thần chủ sao? Xứng với kì vọng của các trưởng lão sao?".

"Thân là Thần chủ nhưng lại tàn sát thần dân vô tội, có không biết bao nhiêu con dân của Thiên giới và Thần giới chết trong tay ngươi, ngay cả tộc Y Nhân của Phí Lệ Á mà ngươi cũng không buôn tha, họ không hề can thiệp vào việc của Thần giới chỉ sống cuộc sống bình thường không gây thù chuốc oán với ngươi, nhưng vì tư dục mà ngươi diệt tộc của nàng, nếu không phải được thuộc hạ liều chết bảo vệ thì tộc nhân cuối cùng của Y Nhân đã biến mất khỏi Thần giới".

Hắn vừa nói vừa chỉ vào nữ nhân mặc y sam màu tím với những hoa văn cổ xưa đứng bên cạnh, một trong những kiều thê của hắn.

"Ngươi là Thần chủ...".

"Tiểu Tinh Tử không phải ngươi nói trong cuộc chiến cuối cùng vai ác sẽ chết vì bệnh nói nhiều sao? Người nên nói nhiều là nhân vật phản diện là ta đây còn hắn ta rõ ràng là muốn đánh nhau sao lại nói nhiều đến thế?". Sở Hi vừa cắn hạt dưa vừa thắc mắc.

Tiểu Tinh Tinh cũng không thua kém, dưới chân hắn vỏ hạt dưa cũng đã chất thành ngọn núi nhỏ.

"Chủ nhân theo kinh nghiệm đọc thoại bản trong mấy chục vạn năm của ta thì thường là nhân vật phản diện sẽ đánh cho nhân vật chính tơi bời hoa lá, sau đó sẽ bắt đầu kể những ân oán tình thù, những việc xấu xa mà hắn đã làm trong một ngàn tám trăm tập trước kia ra, bla bla, sau đó vai chính sẽ phát huy quan hoàng của nhân vật chính hoa hoa lệ lệ mà gϊếŧ chết vai phản diện. Mọi người vui mừng, độc giả vỗ tay hoan hô, nhưng từ đó đến giờ ta chưa thấy tên nhân vật chính nào nói nhiều như tên đó cả".

"Rốt cuộc cái tên Lục Ngạn đang muốn làm gì thế, mấy truyện mà hắn nói thì ai mà không làm qua chứ, ngay cả hắn cũng làm không ít, chỉ là có được che dấu kỉ càng thôi, để có được địa vị thì thây sơn biển máu có là gì. Người xưa thường có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, người đã làm chuyện lớn thì đừng coi trọng tiểu tiết, lịch sử là do người chiến thắng viết, huống chi là người tu chân nghịch thiên mà đi".

"Đã bước vào con đường này thì không ai là lương thiện cả, gϊếŧ người đoạt bảo là chuyện thường, đạo lữ còn có thể phản bội nhau nói chi là người dưng không quen biết. Hơn nữa những người mà chủ nhân gϊếŧ ai không phải trên tay dính máu, đồ tể gϊếŧ người không chớp mắt, còn tộc Y Nhân cũng không phải là thứ gì tốt...".

Hộn Độn đi theo chủ nhân đã mấy trăm vạn năm ngoài những chuyện diệt tộc hay gϊếŧ người ra thì mấy cái hắn nói sau hắn chả nhớ kìa.

Mà quên muốn định tội một người thì có muôn vàn lý do thêm một hai cái giả dối trong một cái thật ra thì nó sẽ tự động trở thành sự thật thôi, niềm tin con người luôn mỏng manh như thế.

Nhưng mà bọn chúng chẳng hiểu gì về chủ nhân rồi, nói về chuyện ác của chủ nhân thì cho dù nói ba năm liên tục cũng không hết đâu, chủ nhân nó từ trước đã là hố người không thương tiếc, đắc tội chủ nhân dù tự sát cũng là đều xa xỉ.

Ngay cả Thần điện cũng do hố người mà có, bảo bối trong đó cũng là trộm à không là dùng thực lực để có nhưng đa phần là đồ vô dụng, vô dụng với bọn họ thôi chứ một món trong đó mà xuất thế cũng sẽ làm dậy sống cả thần, tiên, ma ba giới.

Lục Ngạn nếu đem ra sử dụng thì khổ chủ sẽ tìm tới cửa, hắn không chết thì cũng lột một tầng da của hắn a, hắc hắc.

Mấy chuyện mà Lục Ngạn kể ra thì không bằng một phần nghìn nữa là, cũng như ở nhân gian một kẻ tiền da^ʍ hậu sát, gϊếŧ người cướp của đã là ác thì nó có thể so với thảm án diệt môn của một gia tộc, trong một đêm đoạn tử tuyệt tôn, nam làm nô chó heo không không bằng, nữ làm kĩ ủy thân vạn người, con cháu mấy đời cũng không thoát khỏi hai chữ nô ɭệ, sinh ra đã bị nhục mạ, tra tấn ngày đêm.

Hai chuyện cái nào hơn cái nào thì những chuyện mà Lục Ngạn nói và chủ nhân đã làm cũng giống thế, một cái là cực hung ác, còn một cái là ác đã không thể hình dung vậy đó.

Liếc mắt nhìn con Tinh Tinh bên cạnh, nếu ánh mắt Sở Hi có thể phóng ra dao thì tiểu Tinh Tinh đã trở thành cái sàn rồi.

Nó còn dám nói hắn ác, nó tốt nhất là về sau đừng đi ra ngoài gây hoạ, đừng nổi cơn điên, sau đó bảo chủ nhân là hắn đây thu thập tàn cuộc, thì hắn đã a di đà phật rồi. Không biết ai ác hơn ai a, còn dám nói hắn, sh*t.

Nhưng Tinh Tinh nói đúng vì những lý do "thiện lương" này mà bị bắt soán ngôi đúng là mất thanh danh của hắn.

Thần chủ phải khí phách vô song, tự chủ quyết đoán, thưởng phạt phân minh, độc với người khác nhưng khoan dung với thuộc hạ.

Những điều mà Lục Ngạn nói là cái quỷ gì? Hắn là Thần chủ a không phải thánh phụ, ôn nhu thiện lương chăm lo cho dân chúng.

Mịa, ba ngìn thiên đạo hắn chăm cái mông a.

Nhìn hình ảnh Lục Ngạn trong thủy thiên kính nước miếng vẫn tung bay, đúng là không thể chịu đựng được nữa "ba" thủy thiên kính biến mất.

Mọi chuyện đều đã được sắp xếp, trước hay sau gì thì hắn cũng sẽ rời khỏi ngôi vị thần chủ còn việc có thuộc về Lục Ngạn hay không hắn cũng chả quan tâm.

Việc của ba nghìn thiên đạo có mấy lão quỷ kia sẽ không để chuyện gì xảy ra nên hắn cũng yên tâm mà làm việc mình muốn làm.

Cái tên Lục Ngạn tự cho là đúng kia sẽ có người thay hắn thu thập, hiện tại việc cần làm là phải tìm cái thế giới nào đó chơi cho thật đã.

"Tiểu Tinh tử chúng ta nên lo chuyện của chúng ta thôi ta thấy chúng ta nên lấy Phí Nguyệt giới làm nơi xuất phát""Sở Hi sờ cằm nói.

"Tại sao phải là Phí Nguyệt chứ, nơi đó có gì tốt chứ. Ngươi tu tiên mấy chục vạn năm rồi không thấy chán sao mà còn đi Phí Nguyệt tu tiếp nữa hả? Căn nguyên giới đi, tuy chỉ là thế giới bình thường, con người tuổi thọ ngắn nhưng có thể nếm trải cuộc sống nhân gian a. Hơn nữa chúng ta đến nơi đó ngược tra nam vả mặt bạch liên hoa, không thì đi Tinh không giới cũng tốt a, nơi đó có khoa học kĩ thuật phát triển, có cơ giáp, phi hành khí lại có trùng tộc gϊếŧ mãi không hết, đánh chắc rất đã tay".

Người ta nghe trùng tộc chân đã mềm mặt biến sắc, chỉ có biếи ŧɦái như ngươi mới thấy đã.

"Phi hành khí, ngươi xé rách hư không, mi lại có thể phi hành còn cần nó a.

Lại nói trùng tộc nhìn thôi đã mắc ói rồi, chẳng lẽ ngươi muốn xuyên vào omega có kì phát tình kia. Ngươi muốn bị đè đến như thế". Sở Hi quét nhìn tiểu Tinh Tinh từ trên xuống dưới, đúng là thân hình tiểu thụ mà.

"Thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu của ngươi lại, đâu phải thế giới có cơ giáp đều là ABO đâu, mà tại sao ta lại trở thành omega, alpha không được hay sao, ta đây là đại danh đỉnh đỉnh Hỗn Độn thú tiểu Tinh Tinh, thành omega ngươi mới đúng", tiểu Tinh tử hét lên.

Nhìn ánh mắt hèn mọn kia là nó biết Sở Hi nghĩ gì rồi, cái người đầu óc tăm tối kia có bao giờ sẽ nghĩ ra cái gì tốt đâu chứ.

"Phí Nguyệt".

"Tinh không".

"Phí Nguyệt".

.....

Cả hai không ai nhường ai, cuối cùng quyết định đến Thiên Dụ giới tìm một người phân xử à không là "hướng dẫn viên du lịch".