Chương 17: Sư Đồ

“Yêu cầu cao quá vậy? Chỉ tuyển võ giả Thể Phách thất trọng trở lên?”

Một đại hán vóc người vạm vỡ bực tức nói, hắn mới chỉ là võ giả Thể Phách lục trọng, chỉ thiếu một trọng, không có duyên đi vào Vĩnh An doanh!

“Mười lượng bạc? Con số này gấp đôi so với trước đây! Ngày thường chúng ta đi săn bắt hung thú, cực kỳ nguy hiểm, cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy!”

Có người nói, biểu cảm vui mừng và phấn khích. Bọn họ là thợ săn trong thành Vĩnh An, chuyên phụ trách việc săn bắn, nhưng thực lực lại không cao, chỉ có thể đối phó với một số hung thú cấp một, giá trị rất thấp, nếu không cẩn thận sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!

“Còn có thể nhận được sự chỉ điểm của cường giả Tông Sư? Cơ hội bực này, một trăm lượng bạc cũng không đổi được.”

Người bên cạnh lại càng vui mừng, hắn là võ giả Thể Phách cửu trọng, lại chậm chạp không thể đột phá. Lá chắn của cảnh giới Thiên Nguyên giống như cái lạch trời, khiến hắn gần như tuyệt vọng, và bây giờ thông cáo này, theo quan điểm của hắn, là một tia hy vọng!

“Lần này đi đến thành Vĩnh An, quả thực là đúng đắn, không chỉ nhận được hưởng ngân nhiều hơn thành Hạ Cổ, mà còn có cơ hội nhận được sự chỉ dẫn của cường giả Tông Sư!”

Một nam tử trung niên tự mình lẩm bẩm, hắn nắm lấy thanh trường đao trong tay, sắc mặt có chút hăng hái, hắn cũng nghe nói thành Vĩnh An có Tông Sư, cố ý đến để dính chút vận khí, không ngờ lại còn có cơ hội nhận được sự chỉ điểm của Tông Sư!

Rất nhanh, bên ngoài Vĩnh An doanh nằm ở sườn tây thành Vĩnh An, những võ giả đã vây xung quanh nơi này, tốp năm tốp ba, ai nấy đều cầm đao kiếm, mỗi người một biểu cảm, có người mừng rỡ, có người lạnh nhạt, có người điềm tĩnh.

Tại phía nam thành Vĩnh An, bên trong một đình viện tao nhã, âm thanh đàn sáo chầm chậm nổi lên, linh động và thanh thản.

“Chính Hà, đi xem xem, tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”

Tiếng đàn đột ngột ngừng lại, một giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm trực tiếp vang lên, khiến người nghe có cảm giác như làn gió xuân.

“Vâng, lão sư.”



Thanh niên Lâm Chính Hà chắp tay hành lễ, kính cẩn vô cùng, hắn khoảnh hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, khuôn mặt phổ thông và bình thường, không hề nổi bật, duy nhất chỉ có đôi mắt, thường vụt lên những tia sáng sờ ảo.

Bước đi nhẹ nhàng, chiếc áo bào màu trắng không tì vết và đôi mắt phẳng lặng, như thể mọi thứ đều không đọng lại trong lòng hắn.

Không lâu sau, thanh niên quay về, chắp tay hồi báo: “Lão sư, Lý phủ chiêu binh, hưởng ngân tăng gấp đôi, với lại hứa hẹn rằng, sẽ có cơ hội nhận được sự chỉ điểm của Tông Sư.”

Mành trắng hơi nhấc lên, một thân hình trung niên nho nhã bước tới, cả người toát ra hỏi thở chính trực, khóe miệng nở nụ cười như có như không, ánh mắt hòa nhã.

“Xem ra, vị Thiếu thành chủ của Lý phủ vị này, cũng không phải tình nguyện làm người bình thường.”

Hắn hơi nở nụ cười, khí chất xuất chúng, dưới cằm có ba sợi râu ngắn, khẽ đung đưa.

“Đúng như lời lão sư nói, vị Thiếu thành chủ này có dã tâm không nhỏ, chuẩn bị chiến đấu, tham vọng rất lớn.”

Lâm Chính Hà bình tĩnh nói, ánh mắt không có chút dao động, bình thản tự nhiên.

Nhìn đệ tử quan môn trước mắt, Trịnh Diễn hơi cảm thán, theo quan điểm của hắn, Lâm Chính Hà đã có ít nhất tám phần chân truyền, điểm nào cũng khiến hắn vô cùng hài lòng, chỉ có tính cách, quá mức lạnh nhạt, giống như một lão nhân nhìn thấu trò đời.

Cân nhắc một chút, có lẽ đã đến lúc hắn để đệ tử của mình đi lại trong nhân gian rồi.

Môn của hắn tu luyện cực kỳ tạp, võ thuật chiến đấu, sách lược dụng binh, vấn đề chính trị và thương mại, tất cả đều xem qua.

Còn người đệ tử này của hắn, thiên tư cực cao, các loại tài nghệ đều thành thục, đạo dùng binh càng thành thạo hơn!



Đến cả hắn, cũng phải tự thở than.

Bên ngoài Vĩnh An doanh, Hoa Hùng hờ hững, sừng sững lẳng lặng đứng đó, đôi mắt lạnh như điện, quan sát xung quanh. Mặc dù chỉ có một mình hắn, nhưng đã có một loại khí thế khủng bố như thiên quân vạn mã, nuốt sống vạn dặm như hổ rình mồi, đôi mắt kiêu ngạo!

Khí thể của một người, sừng sững như núi, trấn áp phần lớn võ giả bên ngoài Vĩnh An doanh!

“Không hổ là cường giả Tông Sư!”

Tuy rằng tất cả mọi người đều vất vả chống lại khí tức cường đại như núi này, nhưng nhìn thấy lực lượng Thể Phách đó, cùng với bóng dáng oai hùng nhϊếp người, trái tim bọn họ không nén nổi rung động, tràn đầy khao khát!

Khi nào, bọn họ mới có thể trở thành Tông Sư, nhìn xuống thiên hạ?

“Tất cả vào đi.”

Đột ngột thu khí thể ngợp trời lại, Hoa Hùng thờ ơ nói, dẫn đầu bước chân vào bên trong Vĩnh An doanh.

Mọi người đối mặt với nhau, thở hổn hển, một tia phấn khích vụt qua, cường giả như vậy xứng đáng để bọn họ đi theo!

Đứng trên thao trường Vĩnh An doanh, Hoa Hùng đối diện với hơn một nghìn võ giả trước mặt, lạnh lùng nói: “Vĩnh An doanh không nuôi đồ ăn hại! Thuộc hạ của Hoa Hùng ta cũng không có đồ vô dụng! Ba ngày! Ta huấn luyện các ngươi trong ba ngày, kẻ không thể kiên trì thì cút khỏi đây cho lão tử!”

Mọi người nhìn nhau, nhưng ngay lập tức gật đầu lia lịa!

Chẳng ai muốn thừa nhận mình thua kém hơn kẻ khác!

Nếu người khác làm được, thì bản thân mình cũng làm được!