Chương 31: Hoa Hùng Ba Đao Phá Cổng Thành!(1)

Rất nhanh, mọi người đã đến dưới tường thành Thượng Dương, Hoa Hùng nhẹ nhàng gật đầu, ma diễm bốc hơi toàn thân, hắc khí bao phủ, ngay cả trường đao trong tay, cũng bị khí vụ màu đen bao phủ, hoàn toàn hòa vào màn đêm, dường như khó mà phân biệt.

Nhẹ nhàng nhảy lên, Hoa Hùng sải bước, trực tiếp đứng lên trên tường thành, cách vài bước, binh sĩ giáp đỏ đứng thẳng người, nhưng lại không chút phát giác.

Lạnh lẽo cười một tiếng, sát khí toàn thân lập tức bạo phát, huyết vụ băng lạnh tràn ngập hư không, sát khí xông thiên, một đao chém xuống!

Ánh đao rực rỡ lấp lánh, giao nhau với trăng khuyết trên bầu trời chiếu rọi, thanh lãnh tuyệt thế, mang theo sát cơ vô đối, phạm vi mười mét từng trận huyết quang, từng xác chết bay tung tóe, trên mặt biểu cảm kinh ngạc.

Cách đó vài chục mét, cả khuôn mặt binh sĩ giáp đỏ đều là ngạc nhiên và ngỡ ngàng, nhìn mưa máu đầy trời, xác chết tả tơi rơi xuống, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phản ứng lại.

Kẻ địch tấn công!

Ánh mắt Hoa Hùng lạnh lẽo, sải một bước, khoảng cách mấy chục mét trong nháy mắt, trường đao xoay chuyển, chín luồng ánh đao rực rỡ kinh thiên động địa, quét ngang bầu trời mấy chục trượng lập tức phát nổ!

Giống như một đóa hoa khổng lồ rực rỡ trổ hoa, đoạt mạng vô tình.

Huyết Sát Cửu Đao!

Sát khí nồng đậm, ánh đao sắc bén, với khí thế như chẻ tre, quét sạch mọi thứ!

Trong phút chốc, hàng trăm bóng người bay đi, máu bắn tung tóe, khắp nơi đều là xác chết tàn khuyết, xương và máu đầy trời.

Hà Ly nhảy lên tường thành, thân thể to lớn khẽ run rẩy không thể nhìn ra, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc!

Đáng sợ!

Lực sát phạt dũng mãnh đến kinh người như vậy, dù cho chỉ cách Tông Sư một bước nhưng cũng phải hoảng sợ theo.

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Hùng quét qua khắp nơi, nhìn thành Thượng Dương đã hoàn toàn bị kinh động, cùng với binh sĩ giáp đỏ điên cuồng xông qua đây, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng hô gϊếŧ giống như sấm chớp nổ tung, kinh thiên động địa.



Hắn không quan tâm, quay đầu hét lớn với Hà Ly: “Đi!”

Sải bước ra, Hoa Hùng nhảy vào trong thành!

Hà Ly hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng nóng như lửa của mình, nhảy xuống theo.

Sau lưng bọn họ, hàng trăm quân tinh nhuệ Tây Lương sớm đã đáp xuống tường thành, sắc mặt lạnh nhạt, nhìn binh sĩ giáp đỏ hai bên trái phải tấn công, đột nhiên gầm lên: “Huyết chiến Tây Lương!”

Ầm!

Huyết quang phun trào che lấp trời đất, một luồng khí huyết khổng lồ khói báo động xông lên trời, khuấy động phong vân ngập trời!

Sát khí dày đặc, sát quang rực rỡ, chiếu rọi hàng trăm mét hư không!

Chiến trận Tây Lương, huyết chiến!

Trăm người như một, giậm chân tại chỗ, trường đao vung lên, ánh mắt cuồng nhiệt, trăm luồng ánh đao tụ hợp, hóa thành một thanh thiên đao, ầm ầm chém xuống!

Bùm! Bùm bùm!

Đá văng tung tóe, khói bụi ngút trời, hàng trăm quân tinh nhuệ Tây Lương giống như sư tử thức tỉnh, gào thét dữ tợn, gϊếŧ chóc ngập trời!

Ánh đao vô tận, phong mang chói mắt, trên đỉnh đầu bọn họ, sát khí tụ hợp thành hình, giống như có một hung thú mở miệng gầm thét, hồng quang nhàn nhạt khiến người ta sợ hãi.

Qua hàng trăm bước, xác chết nằm la liệt trên đất, hàng trăm người thở hổn hển, mặc dù chiến trận cực kì mạnh, nhưng với tu vi của bọn họ hiện giờ, không kiên trì được lâu!

Rất nhiều binh sĩ giáp đỏ cầm trường thương trong tay, lui về từng bước, hai chân run rẩy, ánh mắt nhìn quân tinh nhuệ Tây Lương mang theo sợ hãi, bọn họ thấy đã từng thấy quân đội mạnh mẽ khiến người nghe sợ hãi như vậy bao giờ đâu?

Xác chết khắp nơi, đưa mắt nhìn đi, hai mắt toàn là màu đỏ, mùi máu xộc lên mũi, huyết dịch dường như tụ lại thành dòng sông!

Cảnh tượng này có sức công kích quá lớn đối với bọn họ.

“Bọn họ sắp không xong rồi, gϊếŧ đi!”



Đột nhiên, hai mắt một binh sĩ sáng lên, vô cùng kích động, sắc mặt khôi phục một tia hồng hào, hét lớn xông lên chém gϊếŧ.

Những binh sĩ khác thấy vậy, phấn chấn tinh thần, lập tức hăng hái tiến lên, gϊếŧ!

Gϊếŧ một người, khen thưởng một trăm lượng bạc trắng!

Đây là tướng quân của bọn họ, chính miệng hứa hẹn!

Dưới tường thành, trường kiếm Hoa Hùng càn quét, máu bắn tung tóe, từng binh sĩ giáp đỏ cả khuôn mặt không cam tâm, tuyệt vọng ngã xuống đất.

“Bảo vệ cho tốt!”

Hắn nhìn Hà Ly đang theo sát, lạnh giọng dặn dò, sau đó ngẩng đầu, nhìn độ cao mấy trượng phía trước, cổng lớn giống như hoàn toàn tạo thành từ gang thép, hít sâu một hơi, ánh mắt chợt nghiêm lại!

Chém!

Trường đao giương cao, như một ngọn thần sơn, sắc mặt Hoa Hùng đỏ bừng, mái tóc bay tán loạn, đôi mắt mở to, uy mãnh vô song, một đao thần lực vô đối, ầm ầm chém xuống!

Gầm!

Tiếng mãnh hổ gầm thét vang dội bốn phương, huyết diễm bao vây toàn thân, hổ dữ khí thế cực kì sắc bén bị một đao của Hoa Hùng chém ra!

Bốn vó đạp trời, ấn kí chữ Vương trên đỉnh đầu rực rỡ chói mắt, sóng âm quét qua, trực tiếp đánh lên cổng thành!

Ầm ầm!

Chói tai như tiếng sấm chớp, cổng thành lập tức chấn động, khói bụi mịt mù, ngay cả một đoạn tường nhỏ trên cổng thành cũng đột nhiên rung chuyển.

“Âm thanh gì thế?”

Toàn thân Chung Chấn Hải dao động, ngạc nhiên cúi đầu, hắn nhìn thấy trên tường thành gần như không thể phá hủy, từng vết nứt cực nhỏ nháy mắt nứt toác, trong lòng ngạc nhiên.