Chương 33: Cường Giả Kiếm Tông

Ánh kiếm ánh lên màu vàng nhạt, cho người ta cảm giác vô cùng sắc bén, nhuệ khí màu vàng ào ạt cắt ngang hư không, như một thanh thần kiếm, giương kích cửu thiên!

Bịch!!

Đao mang trực tiếp vỡ vụn, Hà Ly bay ngược về mấy trượng, lập tức phun ra một búng máu tươi, mặt trắng như giấy, hoảng sợ nhìn về phía ánh kiếm tập kích!

Nơi đó có một bóng dáng thẳng tắp như kiếm, đứng trên đỉnh lầu các bảy tầng, tay áo phấp phới, áo trắng hơn tuyết.

Trong tay cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết, tuy rằng khuôn mặt hòa nhã, nhưng Hà Ly rõ ràng cảm nhận được, từ trên người hắn phát ra một ý sắc bén bá đạo, ác liệt đến cực điểm.

Hắn giống như nhìn thấy một thanh trường kiếm, thẳng tắp hướng thiên, cực kì kiêu ngạo!

“Kiếm… Tông!”

Hà Ly chấn kinh rồi, hắn nhìn sơ đã nhận ra, đây là cường giả Kiếm Tông!

Nhưng cường giả Kiếm Tông, vì sao lại xuất hiện ở đây?

Kiếm Tông được xem là một trong hai đại Thánh địa của vương triều Đại Võ, thực lực tuyệt đối là mạnh nhất, ngay cả vương triều, cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc!

Tuy Kiếm Tông khiêm tốn, không khoe khoang như Đao Thành, nhưng đối với thế nhân vẫn cực kì có uy hϊếp!

Đây là một trong hai thánh của “Hai thánh năm môn chín thế gia, tà ma ngoại đạo chiếm cứ bát hoang”!

“Thành Thượng Dương do ta bảo hộ.”

Lời nói của nam tử lạnh băng, tựa như âm thanh của kiếm minh, không hề dao động, một câu nói ra, kiếm khí phất phới, vây quanh cả người.

Hà Ly sửng sốt, lập tức nổi giận, khó khăn lắm mới công chiếm thành trì, chỉ một câu của ngươi, là xong rồi?

Nhưng nghĩ đến hai chữ Kiếm Tông, giống như một ngọn núi thần đè trên ngực hắn, sắc mặt đỏ lên, cũng không dám nói ra nửa câu phản bác.

Đối với võ giả sinh sống ở vương triều Đại Võ mà nói, Kiếm Tông và Đao Thành là hai ngọn núi lớn, không thể trèo lên!



Đao pháp của thiên hạ đến từ Đao Thành, kiếm pháp thế gian từ Kiếm Tông ra!

Ở trong vương triều, không ai có gan trêu chọc hai đại thánh địa.

Ai cũng không rõ ràng lắm, bên trong Đao Thành và Kiếm Tông, rốt cuộc có bao nhiêu cường giả!

“Ngươi nói, do ngươi... bảo hộ?”

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo sát khí lạnh thấu xương từ bên cạnh truyền đến, giống như đang ở trên sông băng của bắc cực, lạnh tận xương tủy.

Bóng dáng Hoa Hùng thẳng tắp, hùng tư anh phát, trường đao trong tay có sát khí lạnh căm, ánh mắt phát ra lãnh ý ngập trời, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm khách áo trắng.

Soạt!

Không hề nói gì, ánh mắt kiếm khách áo trắng sắc như kiếm, nhìn về phía Hoa Hùng, như một vị thiên ngoại tiên nhân lạnh lùng, trường kiếm trong tay nháy mắt đâm tới!

Thiên Ngoại Nhất Kiếm!

Kiếm Tông bọn họ từ trước đến nay chỉ tín ngưỡng kiếm trong tay, bất luận nói cái gì, cũng đều vô dụng, vĩnh viễn không bằng trực tiếp dùng kiếm nói chuyện!

Giống như sao chổi tập kích ánh trăng, ánh kiếm sáng chói từ bên ngoài hơn mười trượng đánh thẳng tới, tốc độ nhanh như tia chớp, ngay lập tức giáng xuống trước người Hoa Hùng, một khí tức vô cùng sắc bén ập tới trước mặt, làm cho Hà Ly cách đó không xa quá sợ hãi, liên tục lùi về sau.

Một kiếm này, quá đáng sợ!

Hắn cảm giác được rất rõ, nguy cơ tử vong nồng đậm đến không thể tiêu trừ đang cuồn cuộn tập kích, làm cho cả người hắn lạnh cứng!

Không lùi, sẽ chết!

Hoa Hùng cười khẩy, từ từ ngẩng đầu, sau lưng mái tóc đen bay phấp phới, lãnh ý trong mắt bùng nổ, sát quang màu đỏ trào ra, đủ để xé rách không trung, xuyên thủng chín tầng trời!

Keng!

Trường đao cắt ngang bầu trời, ngay tức khắc chém xuống!

Như một dòng sông máu ngập trời chậm rãi từ trên cao rơi xuống!



Bịch!

Đao và kiếm nháy mắt va chạm, một bên sát khí vô hạn, bá đạo lấn thiên, một bên thanh lãnh tuyệt thế, ánh kiếm sắc bén, giống như hai ngọn núi lớn đâm vào nhau vang dội, tiếng sấm truyền vang tám hướng, huyết quang tung tóe, kiếm khí phát tán!

Hoa Hùng lùi một bước, trường đao trong tay run rẩy, bên trong hai mắt có một tia hưng phấn chợt lóe, chiến ý trong lòng như núi lửa phun trào, dâng trào mãnh liệt!

“Haha, không tồi! Đánh tiếp đi!”

Hắn cười lớn, khí phách vô song, ánh đao lại vung lên!

Ánh mắt kiếm khách áo trắng sắc bén, trên mặt vốn không tỏ vẻ gì, cũng hơi lộ ra một tia ngạc nhiên, hắn thật không ngờ, người nam tử thô bạo này, lại ở phương diện đao pháp cũng có trình độ cao như thế!

Hắn chỉ thấy được Hoa Hùng phá vỡ cửa thành, thần lực cái thế, nhưng không nhìn thấy, Hoa Hùng xuất đao như hổ, nộ diễm thành đao!

Nhưng hắn cũng không hề sợ.

Trường kiếm run lên, ánh kiếm sáng lên, như ánh trăng cửu thiên rơi xuống phàm trần, hóa thành một tia tàn nguyệt, đột nhiên chém xuống!

Tàn Nguyệt Kiếm!

Đây là tổ sư Kiếm Tông, khi quan sát ánh trăng tàn trên cao, cảm nhận được sự thanh lãnh của ban đêm, sáng chế ra tuyệt học!

Ở vương triều Đại Võ, tuyệt đối là kiếm quyết hàng đầu.

Nguyệt quang sáng ngời ngưng tụ, nhiều đốm quang huy rơi vãi, một kiếm này, quấy nhiễu nguyệt sắc, cô đọng nguyệt hoa!

Một kiếm này, như trời quang trăng khuyết, biến chuyển tự nhiên, không thể ngăn cản!

Trong mắt Hoa Hùng, thế giới đột nhiên biến hóa, thiên, biến mất, địa, biến mất, chỉ còn một vầng tàn nguyệt, từ chân trời cấp tốc rơi xuống chỗ hắn!

“Tàn Nguyệt? Haha!!”

Hoa Hùng cười lớn, hung quang trong mắt tăng vọt, một bóng hư ảnh hình dáng ác hổ từ sau lưng hắn hiện ra, chân đạp hư không, hổ đồng hung ác, như một con cự thú viễn cổ, ngửa mặt gào thét!