Chương 42: Thiếu Thành Chủ Đao Thành(1)

Dựa vào tuệ nhãn cùng kiến thức của nàng, tự nhiên có thể quan sát ra được, tuy Lý Bắc Thần có tài học, trong thời gian ngắn ngủi, khiến cho thế lực thành Vĩnh An tăng lên nhiều, nhưng so với Lâm Chính Hà vẫn là không sánh bằng, vì vậy không muốn tốn nhiều lời, trực tiếp nói ra.

Nàng bây giờ thực sự cần hạng người đại tài như Lâm Chính Hà!

Hiền tài thông thường, ngược lại cũng không phải hết sức cấp bách, bởi vậy mặc kệ Lý Bắc Thần có nguyện ý hay không, nàng cũng chẳng để ý mấy.

Lý Bắc Thần ngẩn ra, lúc này hắn có chút ngạc nhiên.

Đây là tới chiêu mộ hắn?

Lần đầu tiên trong đời đυ.ng phải tình huống này, khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà hắn cũng có loại cảm giác, nữ tử này không nhất định phải chiêu mộ được hắn?

Nếu như chân chính kính trọng, phỉa như Lưu Huyền Đức trong Tam Quốc tới thăm Gia Cát Khổng Minh mới đúng chứ?

Dù không đến mức ba lần đến mời, nhưng tối thiểu cần đứng dậy cúi đầu, biểu cảm mang theo một chút kích động chứ?

Thản nhiên mấy lời, đây là không để ý tới hắn lắm?

Bật cười, Lý Bắc Thần lắc đầu, vẻ mặt trịnh trọng: “Đa tạ ý tốt của Tuyết tiểu thư, nhưng mà Lý mỗ thân là thần tử vương triều, tuyệt đối không thể gia nhập thế lực khác, xin hãy thứ lỗi!”

Tuyết Minh Khê còn chưa nói, Đinh Dật bên cạnh đã không kiên nhẫn được nữa, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lý Bắc Thần, sự tức giận bộc phát, hét lớn: “Không nguyện ý? Minh Khê tự mình mời, ngươi lại dám không nguyện ý?”

“Thiết Đao, dạy dỗ hắn cho ta!”

Đinh Dật cười lạnh, chỉ vào Lý Bắc Thần, phách lối kêu lên.

“Vâng, Thiếu chủ!”



Đứng ở sau lưng Đinh Dật, một đại hán trung niên sắc mặt chất phác, ánh mắt mê man, cung kính xoay người hành lễ.

Sau đó đột nhiên đứng thẳng, bên trong ánh mắt đao khí tung hoành, một khí thế cương mãnh không gì bẻ gãy nổi ầm ầm dâng lên, như một ngọn núi đao, cuồng mãnh bạo liệt, trấn áp xuống Lý Bắc Thần!

“Làm càn!”

Sắc mặt Hàn Cầm Hổ lạnh lẽo, bên trong mắt hổ, sát khí nổi lên.

Vừa sải bước ra, sát khí màu đỏ máu tràn ra bên ngoài cơ thể, nhìn chòng chọc vào đại hán trung niên, hai mắt hiện lên một luồng sát quang như núi như biển, mạnh mẽ đến cực điểm, thẳng tắp xông ra!

Tựa như hai thần liên huyết sắc, vang dội keng keng, trong đó ác quỷ quấn quanh, bách quỷ gào thét, tản ra sát khí ngập trời, trực tiếp chém về phía đại hán trung niên!

“Hửm?”

Đại hán sững sờ, giống như không nghĩ tới, ở chỗ này thế mà còn có thể gặp cường giả như thế, trên khuôn mặt chất phác hiện lên một tia kinh ngạc, tay phải lấy tốc độ cực nhanh rút đao, chém xuống!

Phịch!

Luồng khí vọt lên, đại hán trung niên lùi lại mấy bước, hai mắt mê man trong nháy mắt ngưng trọng, chăm chú nhìn chằm chằm Hàn Cầm Hổ, nhếch miệng cười, lạnh lẽo vô cùng.

“Được rồi! Đinh Dật, chuyện của ta ngươi có thể bớt can thiệp vào hay không? Lý thành chủ, vô cùng xin lỗi, lần này Minh Khê xin được cáo lui trước, lần sau lại đến nhà tạ lỗi!”

Hai mắt Tuyết Minh Khê lóe sáng lên, nhìn thật sâu vào Hàn Cầm Hổ, sau đó trừng Đinh Dật, áy náy nói với Lý Bắc Thần.

“Tuyết tiểu thư khách khí rồi.”

Lý Bắc Thần đứng lên, lại nhìn Đinh Dật với ánh mắt hơi cổ quái, cười nhạt nói.

Tuyết Minh Khê gật đầu, ôm quyền thi lễ: “Cáo từ!”



Sau đó lại không chần chờ, đi ra phía bên ngoài của Lý phủ.

Phía sau sắc mặt Đinh Dật thay đổi, có tức giận, có không cam lòng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, bám theo sau.

Nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất, ánh mắt Lý Bắc Thần lấp lóe, dường như lẩm bẩm: “Vị Đinh Thiếu thành chủ Đinh Dật này, thế mà đã lột đi phàm thai, tu thành Tông Sư?”

Ánh mắt kỳ lạ hai lần của hắn, đều là bởi vì Dự Nhượng ẩn thân ở trong bóng tối truyền âm nói cho hắn biết, Đinh Dật lại là một vị Tông Sư!

Dự Nhượng là thích khách hàng đầu của Hoa Hạ, tu tập ‘Vô Tướng Ma Điển’, sự mẫn cảm đối với khí cơ, Đại Tông Sư đều không có cách nào so sánh.

Hắn nói Đinh Dật là một Tông Sư, vậy thì khẳng định không sai.

Nghe được tin tức này, khiến cho trong lòng Lý Bắc Thần cực kì chấn động.

Thế gian đồn thổi, thành chủ Đao Thành Đinh Bắc Đạo có ba người con, lão đại Đinh An, là một đao si, lúc ba mươi hai tuổi, đã thăng cấp là Tông Sư, được vinh dự là thiên kiêu nhân kiệt trăm năm khó gặp của vương triều Đại Võ.

Lão nhị Đinh Văn, công tử phóng đãng, dù tu vi không ngoạn mục như Đinh An, nhưng cũng không có kém cạnh, bây giờ hai mươi tám tuổi, Thần Phủ Ngũ Trọng, đã từng đứng thứ ba hàng ‘Nhân bảng’ của vương triều Đại Võ.

Lão tam Đinh Dật, ngang ngược càn rỡ, tu vi thấp, bây giờ hai mươi hai, nhưng tu vi vẫn là Thiên Nguyên ngũ trọng, được người gọi là “Hổ phụ khuyển tử”.

Nhưng hôm nay thấy, mặc dù bề ngoài không khác chút nào so với lời đồn, xử sự phách lối, nhưng tu vi lại là Tông Sư?

Tông Sư hai mươi hai tuổi!

Nếu như lan truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người trong thiên hạ kinh ngạc!

Ghi chép lịch sử của vương triều Đại Võ, Tông Sư trẻ tuổi nhất chính là tông chủ ba đời trước đó của Kiếm Tông, năm ấy hai mươi chín tuổi, kiếm pháp tuyệt thế, cứng rắn bằng vào một thanh trường kiếm, lột đi phàm thể, lên làm Tông Sư!

Nhưng hôm nay, hắn lại tận mắt nhìn thấy một Tông Sư hai mươi hai tuổi?