Chương 43: Thiếu Thành Chủ Đao Thành(2)

Người này che dấu diện mạo thực sự, có ý đồ gì?

Ánh mắt Lý Bắc Thần thâm thúy, hắn không nghĩ ra, đường đường là con của thành chủ Đao Thành, thân phận tôn quý, thế mà tình nguyện vác lên thanh danh “hổ phụ khuyển tử”, cũng muốn ẩn giấu tu vi, rốt cuộc là vì sao?

Hay có bí mật lớn nào?

“Nhưng mà những thứ này, tạm thời cũng không liên quan tới ta.”

Lý Bắc Thần lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mục đích chủ yếu nhất bây giờ của hắn, chính là phát triển lớn mạnh, về phần bí mật của Đinh Dật lại không hứng thú quá nhiều, có thể nuôi dưỡng được cường giả Tông Sư trẻ tuổi như vậy, thế lực sau lưng, có thể tưởng tượng được.

Hắn không muốn trêu chọc.

“Chủ công, căn cứ vào tình báo, vị Bắc Thân Vương này hùng cứ đông bắc, binh cường mã tráng dưới trướng, chính là thúc thúc ruột của đương kim Nhân Vương, xem ra Tuyết gia đã theo cùng, mà lại cũng không tị huý người đời.”

Hàn Cầm Hổ ôm quyền, nhíu mày nói, tuy hắn là mãnh tướng Đại Tùy, nhưng cũng không phải là mãng phu, ngày thường yêu thích đọc sách và đạo dụng binh, ai cũng không dám coi thường.

“Đúng thế, bây giờ vương triều đã càng ngày càng khó kiểm soát các thế lực khắp nơi, xem ra Bắc Thân Vương cũng không tình nguyện làm người bình thường, điểm ấy, chư công triều đình chắc chắn cũng rõ ràng.”

“Nhưng bây giờ phong vân quỷ bí, vương triều Đại Võ tràn ngập nguy hiểm, bọn họ cũng không thể vạch mặt với Bắc Thân Vương, chỉ có mặc cho hắn hành động, đây cũng là nguyên nhân Bắc Thân Vương có can đảm chiêu mộ nhân tài ở khắp nơi, chỉ là, loại tình huống này không biết còn có thể duy trì bao lâu?”



Lý Bắc Thần than nhẹ, thế cục càng ngày càng phức tạp, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn hiện lên một vẻ kiên định, hào hùng trên thế gian lại nhiều, có thể nhiều hơn so với vô số nhân kiệt Hoa Hạ đứng ở phía sau hắn sao?

“Chủ công nói có lý, bây giờ Đại Viêm tập trung sáu mươi vạn hỏa lực ở Hiền Sơn Quan, có bốn mươi vạn đại quân khác vòng qua núi Hiền, đi tới quận Lâm Đài, đã liên tiếp hạ xuống ba thành, quận Lâm Đài nương tựa phủ Thượng Đông, mà phủ Bắc Thân Vương tọa trấn phủ Thượng Đông, nhưng lại chưa điều động một binh tốt nào, tâm tư khó lường.”

Hàn Cầm Hổ gật đầu, những tin tình báo này quanh đi quẩn lại, truyền đến thành Vĩnh An bọn họ, đoán chừng đã qua tám chín ngày, nhưng không biết tình hình tiền tuyến bây giờ như thế nào?

“Ừ, thế cục vương triều ngày càng nản chí, các nơi cầm binh tự đề cao thân phận, ngay cả các vương thất cũng đã tự có lòng riêng, mặc dù phủ Bắc Xuyên ta thực lực yếu ớt, nhưng phía tây có dãy núi Xuyên Nham, phía đông có sông Liên, phía bắc có núi Tuần, trong thời gian ngắn, Đại Viêm hẳn là đánh không đến nơi này.”

Lý Bắc Thần thản nhiên nói, trong mắt lóe sáng lên, ngày sau cho dù Đại Viêm không đánh đến, tất nhiên hắn cũng phải đi tham chiến!

Không vì tồn vong của vương triều Đại Võ, chỉ vì Luân Hồi chi lực.

Muốn thu được Luân Hồi chi lực với số lượng lớn, mấy loại tiêu diệt đều là đánh quy mô nhỏ, chỉ có chiến trường, chém gϊếŧ hàng triệu, mới có thể đúc thành phong mang vô địch của Lý Bắc Thần hắn!

Ngày nào đó mười vạn thiết tốt dưới trướng, mãnh tướng vô song, vương triều Đại Võ, há không mặc cho hắn tung hoành?

“Thông báo cho Hoa Hùng, bảo hắn sắp xếp hết công việc thủ vệ thành Thượng Dương, sau bảy ngày, chỉ huy hai trăm binh lính, theo chúng ta tiến về “Đồng Sơn”, gặp quần hùng Bắc Xuyên!”

Lý Bắc Thần mỉm cười, ung dung không vội, hành trình “Đồng Sơn” lần này, không biết sẽ có thu hoạch như thế nào?

“Vâng! Chủ công!”



Hàn Cầm Hổ ôm quyền, ý lạnh trong mắt lóe lên rồi biến mất, bất luận là thế lực nào có can đảm khıêυ khí©h chủ công, đều phải chém tận gϊếŧ tuyệt, khiến thiên hạ khϊếp sợ!

Đồng Sơn là giao điểm giữa ba quận Đồng An, quận Tuần Sơn và quận Liên Hà. Là nơi trung tâm của ba quận Bắc Xuyên.

Núi cao và dốc, cây cối xanh um tươi tốt. Nhìn vào toàn là một màu xanh lục. Gió to thổi tới giống như một cơn sóng biển màu xanh phập phồng. Phong cảnh quanh co khúc khuỷu.

Bên trong hổ gầm vượn hú, các loại hung thú chiếm giữ. Thường xuyên nhìn thấy có loài chim bay xuống vồ lấy một con hung thú cực kỳ hung mãnh, bay lên cao rồi thả xuống cho nó ngã chết, lại bay xuống hưởng dụng.

Ngoài chân núi năm mươi dặm có một tòa thành, chính là thành Sơn Nguyên của quận Đồng An, cực kỳ phồn hoa.

Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển, thành Sơn Nguyên cũng không ngoại lệ. Những võ giả đều kết bạn với nhau, cẩn thận bước vào Đồng Sơn săn bắt hung thú.

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại đủ để duy trì yêu cầu cơ bản trong ngày của một võ giả bình thường.

Nếu may mắn gặp được hung thú mỹ lệ xinh đẹp cấp một rất có linh tính như Thất Tinh Bạch Hồ, Linh Huyết Điêu, thì còn có thể không cần vào núi nửa năm.

Ở một nơi cách thành Sơn Nguyên chưa đến mười dặm, có mấy trăm người cưỡi ngựa như một dòng nước lũ sắt thép, kéo dài thành hai đường màu đen thẳng tắp như không hề có điểm cuối.

Bụi đất tung bay, con ngựa cao to, đều là chiến kỵ rất hiếm thấy ở Bắc Xuyên đang lao qua từ trên quan đạo, mênh mông cuồn cuộn, khí thế uy nghiêm, làm không biết bao nhiêu võ giả và người qua đường chấn động.