Chương 44: Trấn Đồng Sơn(1)

“Hôm nay có chuyện gì vậy? Trước sau đã có mười mấy đội kỵ binh đi tới rồi.”

Một võ giả đứng ở ven đường tràn đầy thắc mắc, chẳng lẽ sắp có chuyện lớn gì sắp xảy ra à?

“Ai mà biết, nhưng mà ta nhận ra hai đội nhân mã trong đó, một đội là thành Hạ Dương một đội là thành Ninh Quảng!”

Đại thúc bên cạnh ngồi xổm ven đường híp hai mắt lại nhìn thiết kỵ nhanh chóng chạy qua lắc đầu nói, trên người là một bộ quần áo cũ kỹ, tràn ngập tang thương.

“Thời buổi bây giờ đúng là rối loạn, nghe nói Đại Viêm đã đánh vào quận Lâm Đài phủ Tế Bắc. Sợ rằng không biết khi nào sẽ đánh tới chỗ chúng ta, chắc đến lúc đó ngay cả đường sống cũng không còn.”

Cách đó không xa, một lão giả lắc đầu thở dài với khuôn mặt đầy ưu thương.

“Đi thôi, lão già, chúng ta cũng chẳng làm gì được, nên sống thế nào thì tiếp tục sống như vậy thôi.”

Đại thúc đứng lên, ánh mắt ảm đạm, những người dân tầm thường như bọn họ hay thậm chí là võ giả bình thường, ngoài nước chảy bèo trôi thì còn có thể làm gì được nữa?

“Chủ công! Phía trước hẳn chính là thành Sơn Nguyên.”

Trong mấy trăm kỵ binh, đột nhiên vang lên một tiếng hô, tuy rằng từng trận vó ngựa nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

“Đi! Trực tiếp tới trấn Đồng Sơn!”

Lý Bắc Thần đang ở trong đội không chút dừng lại, hắn hét to hạ lệnh, cuộc chạm mặt của ba quận hai mươi lăm thành lần này, tuy tên là Đồng Sơn Minh Hội, nhưng thật ra địa chỉ cụ thể lại ở trấn Đồng Sơn!



Trấn Đồng Sơn là một trấn nhỏ thuộc thành Sơn Nguyên gần núi Đồng, là nơi nghỉ tạm cho võ giả vào núi săn bắt hung thú.

Phần lớn người trong trấn đều là võ giả mạo hiểm, lúc nào cũng phải buộc đầu vào lưng quần.

Một hàng hơn bốn trăm người nhanh chóng tới gần trấn Đồng Sơn. Lý Bắc Thần phất tay, mấy trăm thiết kỵ lập tức yên lặng, động tác giống y hệt nhau. Tuy những binh sĩ này không phải là kỵ binh, nhưng cưỡi ngựa tác chiến vẫn là kỹ năng cần phải có để sinh tồn trên chiến trường.

Lý Bắc Thần nâng mắt quét qua, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ thấy xung quanh ngoài trấn đang có mười mấy thế lực phân bố rải rác. Mỗi một nơi đều có ít nhất mấy trăm binh sĩ đang đứng thẳng.

“Xem ra, chúng ta tới cũng không muộn.”

Lý Bắc Thần nhẹ nhàng mỉm cười, hai mươi lăm thành, hiện giờ mới chỉ có mười mấy thành tới.

Hoa Hùng ở bên cạnh với khuôn mặt thô cuồng, nhẹ nhàng cầm đại đao dính máu lạnh lùng cười, không thèm để những tòa thành này ở trong mắt. Trong mắt hắn, tất cả đều là một đám gà vườn chó xóm, không chịu nổi một kích.

Vẻ mặt Hàn Cầm Hổ cũng không hề thay đổi. Hắn không nói gì, nhưng có thể nhìn thấy sự coi thường những thành trì của ba quận Bắc Xuyên này trong đôi mắt hắn.

“Dựng trại, Hoa Hùng và Tử Thông vào trong trấn với ta.”

Lý Bắc Thần nhàn nhạt hạ lệnh, sau đó ba con ngựa một trước hai sau rời khỏi đội và chạy về phía trấn Đồng Sơn.

Trấn Đồng Sơn lúc này đã được dọn dẹp từ sớm. Ngoài hai mươi lăm thế lực của ba quận Bắc Xuyên thì không cho phép người ngoài bước vào.



Tuy ba quận Bắc Xuyên cũng là vùng đất một phủ, nhưng thật sự lại là một nơi nghèo khổ. Địa vực trong phủ không nhỏ, nhưng không có tông môn nào bằng lòng đóng quân.

“Ha ha, hóa ra là Lý thành chủ của thành Vĩnh An và Hoa thành chủ của thành Thượng Dương tới. Lâm mỗ không ra đón chào, mong thứ tội.”

Vừa vào trấn Đồng Sơn không bao lâu đã có mấy người đi về phía bọn hon. Dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc áo gấm, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Hắn thấy bóng người của Lý Bắc Thần thì lập tức hơi nheo mắt lại, trên mặt nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ.

“Hóa ra là quận trưởng đại nhân.”

Lý Bắc Thần xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng cười và chắp tay thi lễ.

Hắn biết nam tử trung niên này, ấn tượng rất sâu trong trí nhớ của tiền thân. Hắn chính Lâm Trạch Dương, quận trưởng đại nhân của quận Đồng An, thành chủ của thành Đồng An!

Thành Đồng An chính là quận thành, quy mô rộng lớn hơn thành Vĩnh An và thành Thượng Dương, dân cư cũng nhiều hơn gấp mười lần. Nếu không phải Lý Bắc Thần đi tới thế giới này, vậy thì quận Đồng An sẽ do Lâm gia định đoạt.

Thực lực của quận thành vượt qua thành trì bình thường không chỉ gấp mười lần. Theo hắn biết, Lâm gia ước chừng có ba gã trưởng lão cảnh giới Thần Phủ cửu trọng tiềm tu, thực lực có một không hai trong quận, có thể dễ dàng trấn áp bất cứ thành trì nào.

Nhưng từ khi phụ thân của Lý Bắc Thần mất tích, Lý Bắc Thần tiếp quản thành Vĩnh An tới nay, mọi chuyện phát triển lại làm Lâm gia đột nhiên không kịp dự phòng. Thực lực của thành Vĩnh An nhanh chóng phát triển với một tốc độ mà bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí còn có được một vị Tông Sư!

Lâm gia bọn họ cai trị quận Đồng An hơn trăm năm, vất vả cướp đoạt các loại tài nguyên tu hành, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện một vị Tông Sư!

Mà thành Vĩnh An nho nhỏ lại ném bọn họ ra phía sau. Điều này sao có thể làm bọn họ cam lòng?!

“Lý thành chủ đúng là thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ mà đã quản lý một thành. Dưới sự điều khiển của Lý Thành chủ, thành Vĩnh An có thể nói là không ngừng phát triển, đúng là hậu sinh khả uý.”