Chương 47: Trấn Đồng Sơn(4)

Chỉ có gần mười vị thành chủ có vẻ mặt lo lắng, đầy sầu khổ, ánh mắt mập mờ, tất cả suy nghĩ trong lòng đều đang nhanh chóng chuyển động.

“Ta muốn hỏi chư vị, đến khi đại chiến xảy ra, dựa vào thực lực của phủ Bắc Xuyên chúng ta nên đi con đường nào?”

Lâm Trạch Dương biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nghiêm trọng. Một câu này lập tức làm cho không khí cả sân đọng lại. Trong lòng mọi người giống như đột nhiên bị một ngọn núi đè xuống, cực kỳ nặng nề.

Đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người ở phủ Bắc Xuyên lo lắng nhất.

Phủ Bắc Xuyên cằn cỗi, tài nguyên tu hành khan hiếm, không bằng các phủ còn lại của vương triều Đại Võ rất nhiều. Nguyên nhân trong đó có rất ít người biết, nhưng Lý Bắc Thần suy đoán, hẳn là có liên quan tới Trận Chiến Phong Ma kia.

Trận chiến đó trực tiếp làm cho thế lực của phủ Bắc Xuyên lạc hậu hơn rất nhiều so với các phủ còn lại của vương triều Đại Võ.

Ngay cả thực lực của phủ Tế Bắc chỉ cách nhau một con sông cũng vượt qua phủ Bắc Xuyên không biết bao nhiêu. Độc Tàm môn có tên trong năm tông môn đứng đầu của phủ Tế Bắc cũng có thể ép buộc Bắc Xuyên, ngạo lăng tuyệt đỉnh!

“Chư vị, theo ý ta, ở trong chiến loạn, bất cứ thành nào trong chúng ta nếu đơn độc đều tuyệt đối khó có thể may mắn thoát khỏi. Chỉ có liên hợp thống nhất, tạo thành liên minh, tập trung hai mươi lăm tòa thành trì thành một phương thế lực, mới có thể có hy vọng sống sót trong đại chiến!”

Lúc này, Liêu Trường Huy, thành chủ thành Tuần Sơn đứng lên với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, lớn giọng lên tiếng, giọng điệu nặng nề.

“Thành Liên Hà của ta đồng ý đề nghị của Liêu thành chủ.”

Sau đó gia chủ Trịnh gia thành Liên Hà cũng đứng lên với vẻ mặt vô tư, nhẹ giọng nói.

“Ta cũng đồng ý…”

“Ta cũng đồng ý…”





Chỉ một lát sau đã có mười bốn thành chủ tỏ thái độ đồng ý. Ở đây có người đã sớm thần phục nên lúc này tự nhiên ủng hộ. Nhưng cũng có vài thành trì nhìn nhau, khó khăn đưa ra quyết định.

“Rất tốt! Chư vị có thể quan sát đại cục như vậy, không hổ là thành chủ của một thành phủ Bắc Xuyên ta!”

Lâm Trạch Dương vừa lòng gật đầu, thêm ba nhà của bọn họ thì trong hai mươi lăn thế lực đã có mười bảy nhà đồng ý.

Nhưng mà ở đây còn có một cục xương khó gặm.

Lâm Trạch Dương lạnh lùng cười, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt. Hắn cười như không cười nhìn về phía Lý Bắc Thần: “Không biết Lý thành chủ cảm thấy đề nghị này thế nào?”

Lý Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, lưng dựa vào ghế, vô cùng thoải mái, cực kỳ tùy ý nói: “Quận trưởng đại nhân, Lý mỗ cảm thấy đề nghị này đúng là quá tuyệt vời, ta hoàn toàn đồng ý.”

Lâm Trạch Dương sửng sốt, có hơi không thể tin vào tai của mình. Lý Bắc Thần thế mà lại đồng ý đề nghị của bọn họ?

Hình như có điểm gì đó không đúng lắm.

Hắn chuẩn bị một đống lời nói đều bị mắc kẹt, không thể nói lên lời.

“Ha ha, nếu Lý thành chủ cũng đồng ý, vậy những người còn lại thì sao?”

Lâm Trạch Dương thở sâu vài hơi. Nếu Lý Bắc Thần đồng ý thì giờ phút này hắn cũng không có cớ để nhằm vào. Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, nhìn về phía những thành chủ còn lại, sát khí lập lòe.

Hắn cũng không để vài thành nho nhỏ còn lại vào trong mắt. Không nói sau lưng có Độc Tàm môn ủng hộ, chỉ riêng thực lực của thành Đồng An cũng có thể quét ngang.

“Thành Lăng Bình đồng ý.”

Trương Đồng Tế thở dài một tiếng, cả người vô lực. Lúc này hắn cảm thấy thật sự không hiểu vì sao Lý Bắc Thần cũng đồng ý?

Không có thành Vĩnh An ngăn cản phía trước. Nếu bọn họ tiếp tục ngoan cố không đầu hàng, sống chết sẽ ở ngay trước mắt.



Không bao lâu sau, thành chủ của bảy thành trì còn lại đều bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt khuất nhục.

“Tốt! Kể từ bây giờ, phủ Bắc Xuyên của ta liên hợp, tạo thành liên minh. Tương lai đối mặt vương triều đại chiến, tất nhiên cũng có thực lực để đấu tranh!”

Lâm Trạch Dương lớn tiếng nói, giọng điệu mang theo sự kích động và hưng phấn xưa nay chưa từng có.

Lâm gia truyền thừa hơn trăm năm, cuối cùng tới thế hệ này, phủ Bắc Xuyên thống nhất trong tay hắn!

Thành tựu này đủ để lưu truyền muôn đời trong gia tộc!

Hắn, chính là vị tổ tiên phục hưng Lâm gia!

Ngay lúc hắn đang hưng phấn cực độ, hận không thể dơ chân múa tay thì Lý Bắc Thần cười như không cười, nhàn nhạt nhìn hắn: “Quận trưởng đại nhân, nếu hiện giờ mọi người đều đã đồng ý liên hợp. Vậy xin hỏi, có thể nói về vị trí minh chủ chưa?”

Câu nói này xuất hiện lập tức làm cả sân yên lặng.

Lâm Trạch Dương giống như ngày mùa đông bị người ta dội một gáo nước lạnh vậy. Sự kích động và đắc ý đột nhiên im bặt, nhìn về phía Lý Bắc Thần với vẻ mặt đầy ngạc nhiên

Vị trí minh chủ này còn phải nói sao?

Không phải hắn thì còn có thể là ai!

Lúc này hắn đã hiểu vì sao Lý Bắc Thần đồng ý một cách thoải mái như thế, hóa ra là tới cướp đồ ăn của hắn!

Nhưng thịt sắp vào miệng, sao hắn có thể nhường cho người khác?!

Sát khí trong mắt lập tức hiện lên, khuôn mặt Lâm Trạch Dương trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn Lý Bắc Thần, giọng nói lạnh như gió Cửu U, lạnh thấu xương tủy: “Lý thành chủ, theo ý ngươi thì ai có thể trở thành minh chủ?”