Chương 48: Một Kiếm Của Dự Nhượng(1)

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Bắc Thần. Nhìn thành chủ nhỏ tuổi nhất trong đám người ở đây.

Ngay cả ánh mắt của ba người Độc Tàm môn cũng chuyển động nhìn về phía Lý Bắc Thần, từng tia sát khí lạnh băng tràn ngập trên không trung.

“Tất nhiên là ta!”

Lý Bắc Thần đứng thẳng lên với vẻ mặt lạnh lùng. Tuy là thiếu niên, nhưng uy thế trên người lại cực kỳ hùng hậu, nồng đậm hơn phần lớn thành chủ ở đây.

Mọi người lặng im, không có ai mở miệng.

Ánh mắt Liêu Trường Huy Liêu gia, quận trưởng thành Tuần Sơn lóe lên. Ánh mắt nhìn Lý Bắc Thần hơi hơi mang theo một tia chờ mong.

Tuy hắn là người đầu tiên hưởng ứng Lâm Trạch Dương. Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng. Thực lực của Liêu gia còn mạnh hơn Lâm gia một phần. Chỉ là bị Độc Tàm môn áp bách, không thể không thần phục, thật sự nghẹn khuất.

Lúc này có thể nhìn thấy người trực tiếp khıêυ khí©h, tất nhiên hắn sẽ âm thầm vui mừng.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Nhưng mà, Lý Bắc Thần, vị trí minh chủ này, ngươi không làm được!”

Ánh mắt Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lẽo, không thể cứu vãn, trực tiếp xé rách da mặt, ngay cả kính xưng tối thiểu là thành chủ cũng không gọi nữa.

“Ồ? Vì sao ta lại không làm được?”

Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, không chút thoái nhượng nào. Hắn thong dong bình tĩnh dời mắt. Tầm mắt lướt qua Lâm Trạch Dương nhìn về phía ba người Độc Tàm môn bên cạnh hắn.

Từ đầu đến cuối, Lý Bắc Thần đều không coi Lâm Trạch Dương ra gì, vai hề nhảy nhót mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Nếu như không phải có Độc Tàm môn duy trì, Lý Bắc Thần tin tưởng, hai mươi lăm thành Bắc Xuyên, tuyệt đối không có mấy thành bằng lòng thần phục Lâm gia.

Cơ mà lưng dựa cây to, thật sự dễ hưởng bóng mát.

“Thiếu niên, ngươi có biết sau lưng Lâm quận trưởng có Độc Tàm môn ta duy trì không?”

Lúc này, ánh mắt của một lão giả Độc Tàm môn đột nhiên trợn trừng, đồng tử xanh lục, lạnh lùng nói. Khí thể cả người bùng lên, như từng con rắn độc điên cuồng cuốn về phía Lý Bắc Thần!



“Láo xược!”

Hoa Hùng sau lưng Lý Bắc Thần bước ra, thân hình hùng tráng, sát khí trong mắt bùng lên, huyết quang tăng vọt, một luồng sát khí dày đặc đẫm máu chợt lan ra, sát quang màu đỏ chợt che lấp tất cả!

Soạt!

Ánh đao tung hoành!

Dường như vượt khỏi khái niệm thời gian, chỉ trong chớp mắt, ánh đao đã đến gần trước lão giả!

“Tìm chết!”

Lão giả chợt nổi cơn thịnh nộ, hắn là ai?

Hắn là trưởng lão của Độc Tàm môn!

Trước giờ chỉ có hắn ra tay với người khác, nào đến lượt người khác vung đao với hắn?

Từng luồng sương độc màu xanh tỏa ra, như có muôn nghìn con trùng độc bay nhảy xung quanh người hắn, chi chi chít chít, cực kỳ khủng khϊếp.

Cùng lúc đó, hắn đưa tay xuống eo, một thanh đoản đao xuất hiện, trên mặt đao xanh xanh, hắn hét lớn một tiếng, vung đao chém xuống!

Keng!

Hai đao chạm nhau, sắc mặt lão giả chợt thay đổi, tràn đầy khϊếp sợ, hắn cảm thấy sắp không cầm vững đoản đao trong tay đến nơi!

Sắc mặt Hoa Hùng lạnh băng, đứng cách lão giả không xa, trường đao trong tay như một dải thiên hà, lại chém xuống lần nữa!

Ánh đao màu máu quét ngang qua không trung, bén nhọn vô cùng, mọi người liên tục lùi về sau, mặt đầy vẻ kinh khủng, đao pháp khủng khϊếp như vậy chẳng lẽ là từ Tông Sư của Đao Thành sao?

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thoáng tia bất định, hắn cũng không ngờ, tên Tông Sư Hoa Hùng này lại mạnh như vậy, có thể chống chọi được trưởng lão Độc Tàm môn!

Lão giả cắn răng, sắc mặt hung dữ, chân nguyên cả người mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt, trên đoản đao trong tay hắn có năm sợi tơ xanh sẫm giao thoa, quấn vào nhau, bất chợt ngưng tụ!

“Graooo!”



Một tiếng gào trầm thấp đầy hung tàn và bạo ngược vang lên, phía trước lão giả xuất hiện thú ảnh mờ ảo, nhìn từng ánh đao màu máu vun vυ"t trên trời, đuôi bò cạp vung vẩy, lưỡi rắn thè ra, chân rết chém xuống như đao!

Ngũ Độc Hóa Hình!

Đây là tuyệt học của Độc Tàm môn, chỉ có trưởng lão có thể học được, vô cùng uy lực, Tông Sư bình thường đều khó lòng chặn nổi!

“Người này chính là Hoa Hùng? Thực lực rất mạnh!”

Hai người còn lại của Độc Tàm môn nhìn Hoa Hùng trong trận gần như đàn áp lão giả, sắc mặt đều khϊếp sợ, bọn họ không ngờ, nơi thâm sơn cùng cốc như phủ Bắc Xuyên lại có thể có một vị Tông Sư mạnh như thế này!

“Phó môn chủ, cần ta lên giúp đỡ không?”

Một lão giả khác hơi khom người, hỏi nam tử trung niên.

“Không cần, ngươi đi tóm Lý Bắc Thần đến đây, tự nhiên Tông Sư Hoa Hùng kia cũng bó tay bó chân, muốn giải quyết cũng không khó!”

Phó môn chủ Độc Tàm môn Đặng Hóa nói, ánh mắt lạnh lùng vô tình đầy sát khí.

“Phó môn chủ quả là cao kiến!”

Lão giả vui lòng phục tùng, sau khi khẽ chắp tay, thì cười gằn sải bước về phía Lý Bắc Thần.

Sắc mặt Đặng Hóa lạnh lùng nhìn tình cảnh trong trận đấu, vô cùng âm u.

“Tiểu tử, chỉ trách ngươi quá tài, phen này chết không trách người khác được!”

Lão giả đến chỗ cách Lý Bắc Thần không xa, cười lạnh lùng nói, hai mắt âm u tỏa ra sát khí.

Lý Bắc Thần lắc đầu, không nói gì, nhẹ nhàng lùi về sau một bước, để Hàn Cầm Hồ luôn phía sau lưng hắn lên trước.

Hửm?

Lão giả cau mày, tiểu tử này có ý gì đây?