Chương 49: Một Kiếm Của Dự Nhượng(2)

Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã biết.

Mặt Hàn Cầm Hồ không cảm xúc, đại đao trong tay đột nhiên dựng thẳng lên, bất chợt, khí thế khủng bố cuồn cuộn ngất trời như một làn khói báo động màu máu, xông thẳng lên chín tầng mây, trời xanh hãi hùng.

Trong mắt bùng lên ngọn lửa máu, bùng cháy hừng hực, tỏa ra khí tức thiêu rụi tất cả, Hàn Cầm Hồ như một ác ma bước ra từ địa ngục.

Ầm!

Hai luồng ma quang tỏa ra từ đôi mắt hắn mang theo khí tức vô cùng nóng cháy, sát khí tận trời, như hai dây xích ma quấn lấy nhau, lại như hai con ác giao, nhe nanh múa vuốt, xông đến chỗ lão giả!

Minh Sát Huyết Nhãn!

“Mạnh thật!”

Lão giả chấn động, nhưng cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, trường kiếm xuất hiện trong tay, mang màu xanh lục, ánh sáng u ám lóe lên, cực kỳ quỷ dị, đột ngột chém xuống một kiếm!

Như một con độc long màu xanh, há miệng gào rú, kiếm khí xung quanh sắc bén, như muốn độc cả thiên hạ!

Nhưng hai luồng ma quang màu máu tựa như bất khả chiến bại, độc long than khóc, bị chém thành hai đoạn, biến mất trong không khí!

Lão giả trợn tròn mắt không dám tin, nhưng lúc nguy cơ đến rồi, không có thời gian cho hắn suy nghĩ, trường kiếm trong tay lại vung lên lần nữa, thoáng chốc, từng ánh kiếm đầy màu sắc xuất hiện quanh người hắn, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, vô cùng chập chờn.

Tuyệt học Độc Tàm môn, Vạn Độc Kiếm Quyết!

Ầm!

Vạn kiếm cùng bắn ra, điên cuồng gào thét, kiếm khí vυ"t lên trời cao, huyết quang lập lòe, hai bên va chạm ầm ầm, tiếng nổ vang vọng khắp nơi, khói bụi mịt mù vùi lấp tất cả.

Mọi người nuốt nước bọt, lập tức rời xa, ánh mắt nhìn Lý Bắc Thần lúc này đều rất lạ, thành Vĩnh An lại có hai cường giả Tông sư!

Đây là khái niệm gì?

Dù ở phủ Tế Bắc, thế lực có thể có được hai Tông Sư cũng đủ chiếm cứ một vùng, nói chi đến phủ Bắc Xuyên gần như không còn cường giả Tông sư.

Đây là võ lực dũng mãnh có thể quét sạch cả phủ Bắc Xuyên!

Phủ Bắc Xuyên, không ai dám đắc tội.



Sắc mặt Lâm Trạch Dương thay đổi, đầy vẻ không cam lòng, dựa vào cái gì mà thành Vĩnh An nhỏ nhoi có thể có hai vị Tông Sư, mà Lâm gia hắn trấn giữ quận thành trăm năm lại vẫn luôn không thể bước vào ngưỡng cửa kia?

“Rốt cuộc sau lưng thành Vĩnh An là thần thánh phương nào?”

Lâm Trạch Dương lẩm bẩm, vốn dĩ hắn không tin bản thân thành Vĩnh An có thể bồi dưỡng ra Tông Sư, chắc chắn sau lưng có thế lực to lớn giúp đỡ, nhưng lạ là hai Tông Sư ra tay hôm nay giống như xuất hiện từ không khí, trước giờ không có tin tức nào về họ!

“Chẳng lẽ là thế lực ngoài vương triều?”

Quận tươngr quận Tuần Sơn, Liêu Trường Huy tự nói, Lâm Trạch Dương có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng có thể nghĩ đến!

Khẽ cười một tiếng, hôm nay có Lý Bắc Thần, xem ra Lâm gia gặp phiền phức lớn rồi.

“Cường giả ở đâu ra?”

Phó môn chủ Độc Tàm môn Đặng Hóa cau mày, trong mắt lạnh lùng như băng, sát khí cuồn cuộn như thủy triều dâng.

“Đã vậy, chỉ có đích thân ta ra tay thôi.”

Đặng Hóa cười lạnh lùng, vung tay phải, một thanh trường kiếm xuất hiện, sau đó nhảy ra, thân hình chợt biến thành một ảo ảnh mơ hồ màu xanh nhạt, tấn công về phía Lý Bắc Thần ở xa xa!

Nhưng đột nhiên, cả người hắn cứng đờ, đồng tử co rút, lông tơ dựng ngược, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có!

Một điểm sáng màu xám cực kỳ đột ngột lóe lên sau lưng hắn, vô cùng mỏng manh, nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra.

Vả lại, dù phát hiện thì trong tiềm thức cũng sẽ bỏ qua nó.

Một ảo ảnh ma thần không mặt xuất hiện, tỏa ra ánh sáng màu tro nhàn nhạt, làm cả không gian nhuộm thành màu tro!

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống rực rỡ, nhưng cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo!

Ánh kiếm màu tro đột nhiên tản ra từ trong không trung, tựa như thuấn di vượt qua không gian, xuất hiện ở giữa lưng Đặng Hóa!

Ách Ma Nhất Kiếm!

Im lặng, vô tình!



Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn một kiếm tuyệt thế này mà cả người lạnh lẽo.

Bọn họ căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự lộng lẫy của một kiếm này!

“A!!!!”

Đặng Hóa gào lên, hắn là phó môn chủ Độc Tàm môn, cường giả Tông Sư tứ trọng, tương lai sẽ là người leo lên vị trí môn chủ!

Sao có thể chết ở nơi hoang vu như phủ Bắc Xuyên này được?

Ầm!

Một luồng khí thể cường đại bùng nổ, lục quang tràn ra cực kỳ nồng đậm, thực lực dũng mãnh của Tông Sư tứ trọng được bày ra hết!

Phụt!

Máu bắn tung tóe!

Sắc mặt Đặng Hóa vặn vẹo, dùng hết sức tiến về trước, tay trái ôm chặt ngực, từng giọt máu nhỏ xuống không ngừng, rất nhanh sau đó, tay hắn đã bị nhuộm đỏ.

Xoạt!

Hắn đột ngột quay người, trường kiếm trong tay tấn công!

Tuy trước ngực nhuốm máu, bị thương nặng, nhưng hắn như một con Lang Vương bị thương, khí thế càng trở nên điên cuồng, vẻ mặt hung ác.

Từ nhỏ hắn đã khác với những người khác, tim của hắn lệch về trái một tấc so với người bình thường!

Điều này làm hắn có được một cơ hội sống!

Nhưng hắn biết thích khách tuyệt thế kia cách không xa!

Liếc mắt xung quanh, đồng tử hắn chợt co rút thành mũi kim, trong lòng hơi hoảng loạn, lại không có!

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm nhận được sau lưng có bốn ánh kiếm cực kỳ nhạt vây lấy hắn!

Trên mặt thoáng vẻ hung hắn, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên xê dịch, đột nhiên đâm qua ngực trái gần cánh tay mình!