Chương 50: Độc Tàm Môn Bị Diệt Sạch(1)

Keng!

Máu me tung tóe, trường kiếm trong tay hắn chợt xuyên qua máu thịt nơi ngực trái, chạm vào trường kiếm màu xám không biết từ đâu xuất hiện sau lưng mình!

Tiếng hai trường kiếm chạm nhau vang lên lanh lảnh, hắn vừa muốn quay người đối diện với thích khách, nhưng bất chợt, một trường kiếm dính máu xuyên qua trước ngực hắn làm hắn cứng đờ.

Trảm Y Tam Dược!

Ba kiếm đâm nối liền, giữa các kiếm gần như không có khoảng cách!

Mặt Dự Nhượng không cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt, dần dần xuất hiện, yên tĩnh đứng sau Đặng Hóa, hơi cúi đầu xuống, tóc đen như thác đổ che khuất gương mặt, hơi mím môi, lạnh lùng vô tình.

Dự Nhượng không nhìn Đặng Hóa nữa, thu trường kiếm về, từng giọt máu nhỏ xuống, hắn bước đi, rồi bất chợt biến mất không còn tăm hơi, không ai biết hắn đã đi đâu.

“Ta… ta vậy mà lại chết ở… nơi này…”

Đặng Hóa phun một ngụm máu, vẻ mặt thảm thương, hơi sững sờ, xen lẫn chút không dám tin, trong ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng, hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, sao có thể chết ở đây được?

Hắn run rẩy giơ tay trái giữ chặt l*иg ngực, nhưng máu vẫn nhỏ tí tách không ngừng, rất nhanh sau đó, nửa người hắn đã bị nhuộm đỏ.

“Đặng Hóa ta cả đời tung hoành, lại… lại vùi thây nơi này ư? Ha ha!”

Đặng Hóa cười thê lương, đầy vẻ tự giễu, theo hắn, thống nhất phủ Bắc Xuyên hẳn là chuyện vô cùng đơn giản…

Nhưng số phận vô thường, thay đổi quá lớn, hắn không cam tâm, nhưng có thể làm gì?

Cơ thể chấn động kịch liệt, miệng mũi chảy máu, hắn như một cây cổ thụ, sự sống đang nhanh chóng biến mất, không bao lâu nữa sẽ sụp đổ, chết đi!

Tông Sư một đời, phó môn chủ Độc Tàm môn, vùi thây phủ Bắc Xuyên!

Mọi người hóa đá, sắc mặt trắng bệch như giấy, cường giả Tông Sư Độc Tàm môn bị người ta đâm chết!



Đây là chuyện nhấc lên sóng to gió lớn đấy!

Sau này Độc Tàm môn báo thù, những thành chủ ở hiện trường như bọn họ có bị liên lụy không?

Mọi người hít hà sợ hãi, nghĩ đến đây, da đầu tê rần, trong lòng khủng hoảng bất an.

“Phó môn chủ!”

Trưởng lão Độc Tàm môn đang chiến đấu kịch liệt với Hoa Hùng liên tục bại lui nghe thấy tiếng hét, chợt quay đầu nhìn, trong phút chốc ngớ người, đồng tử hắn co rút, Phó môn chủ mạnh hơn bọn họ nhiều đã chết rồi?

Trong lòng hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơn.

Mặt Hoa Hùng lạnh lùng, hắn đã thấy, kẻ địch mạnh nhất kia đã chết dưới kiếm của Dự Nhượng, mà đối thủ của hắn lại đang sống khỏe sống vui, điều này khiến hắn vui được chắc?

“Tiễn ngươi một đoạn!”

Hắn hét lớn, sắc mặt hung dữ, khí thế cả người chợt bùng nổ, ảo ảnh hổ dữ khổng lồ hiện ra sau lưng, ánh mắt hung tàn, ngửa mặt lên trời rít dài, hung uy chấn động thế nhân!

Trường đao màu đỏ trong tay dựng thẳng, lửa giận trong mắt bùng lên, hơi khom người, như một con Ma hổ màu máu hung hãn, sẵn sàng đợi phát lực, khí huyết cả người hùng hồn xông thẳng lên trời, sau đó chém xuống một đao!

Như một núi đao ập xuống.

Hổ Tiếu Thiên Hạ!

Ánh đao màu máu dày đặc trong không khí, nhấn chìm tất cả.

Dường như trong chớp mắt, lại dường như rất lâu, Hoa Hùng sải bước ra, ánh đao biến mất, sắc mặt hắn lạnh lùng, cơ thể hùng tráng, trường đao kéo lê trên đất, tia lửa tóe ra khắp nơi, từng giọt máu đỏ tươi lẳng lặng rơi từ trên trường đao xuống đất, hình như đang thông báo lại có một Tông Sư ngã xuống!

Mọi người người mở to hai mắt, không dám tin tưởng, tuy có ánh mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ cực cao, nhưng lại cảm thấy âm u lạnh lẽo như tuyết rơi tháng sáu, trời giáng sông băng, lạnh lẽo thấu xương.

Cùng lúc đó, ở nơi khác, Hàn Cầm Hổ hét lớn, nhảy lên không trung, ma khí dày đặc sau lưng, một nhân vật khủng bố như ẩn như hiện đang dần dần xuất hiện, tử khí trầm trầm!

Trường đao trong tay hắn chém xuống!



Một đao U Minh!

U Minh chi khí bốn bề chuyển động, tử khí tràn ngập, như thần chết giáng lâm, âm u khủng bố!

Dưới một đao của hắn, gương mặt trưởng lão Độc Tàm môn hoảng hồn, sững sờ kinh hãi, không kìm được run rẩy nhè nhẹ, nam tử trước mắt quá mạnh!

Chỉ một ánh mắt đã ép hắn đến giới hạn, lúc này lại chém xuống một đao, hắn dùng gì để ngăn lại?

“Không!!”

Trưởng lão Độc Tàm môn tuyệt vọng hét lên, trường kiếm nứt toác, gương mặt vặn vẹo biến dạng, cả người bùng nổ từng luồng độc cương chân nguyên màu xanh, hắn muốn chiến đấu lần cuối!

Dù chết cũng không thể để kẻ địch được yên!

Nhưng đáng tiếc, chiến lực chênh lệch quá lớn, Hàn Cầm Hổ như một vị Minh Vương thống trị chốn địa ngục U Minh đến nhân gian thu mạng người!

Vung đao, người chết!

Keng!

Hàn Cầm Hồ lẳng lặng quay người đi, thu lại trường đao, không nhìn trưởng lão Độc Tàm môn, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, đi thẳng đến trước mặt Lý Bắc Thần ôm quyền hành lễ.

“May mà mạt tướng không làm nhục mệnh, kẻ địch đã bị diệt!”

Tiếng bẩm báo trầm thấp của Hàn Cẩm Hổ vang lên, trưởng lão Độc Tàm môn mở to hai mắt không cam lòng, đầu chợt chếch đi, ngã xuống, lăn đi thật xa.

Máu nóng phun ra!

Hoa Hùng cầm đao về, ôm quyền, giọng lạnh lùng vang vọng khắp nơi: “Chủ công, tặc tử kia đã bị mạt tướng gϊếŧ!”

Trong phút chốc cả hiện trường lặng như tờ, đến mức kim rơi cũng nghe được, không ai dám nói gì, ai nấy đều hoảng loạn, nhìn mấy người Lý Bắc Thần với vẻ kính nể tột cùng.