Chương 23: Đã biết trước.

(23)

Sở Trình cùng hàn Tiêu Dy nhìn nhau, sau đó hai người ăn ý đi đến, ngồi xuống đối diện cạnh bà Sở.

Hàn Tiêu Dy nhìn sắc mặt của bà, cô mơ hồ đoán được bà muốn nói gì, ngón tay để trên sô pha siết chặt. Sở Trình lúc này vội lên tiếng.

“Mẹ, sắc mặt mẹ không tốt lắm, có chuyện gì sao?”

Bà Sở gật đầu, sau nhiều lần đấu tranh, bà đối diện với con trai và con dâu mình, nói ra bệnh tình của chính mình một cách nhẹ nhàng.

“Căn bệnh của mẹ tái phát rồi, lần này là khối u ác tính.”

Hàn Tiêu Dy mặc dù đã biết trước được sự tình, nhưng lần nữa nghe được những lời này từ miệng của bà, trái tim cô bất giác siết chặt.

Cô chỉ là con dâu, tiếp xúc với bà còn chưa được bao lâu đã cảm thấy khổ sở như thế, huống hồ chi là Sở Trình, hắn sẽ có bao nhiêu lo lắng cùng bất an, trên hết hắn lại là người sau cùng biết được mọi chuyện.

Hàn Tiêu Dy không dám nghĩ đến Sở Trình một khi nổi giận thì sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Nhưng lúc Hàn Tiêu Dy quay sang nhìn Sở Trình, cô chỉ nhìn thấy bàn tay hắn cuộn lại đang phát run, ánh mắt kia tối lại, bên ngoài vẫn duy trì một vẻ mặt hoàn mỹ, đến mức cô không nhìn ra chút ngạc nhiên hay giận dữ nào.

Sở Trình thở dài một tiếng, Hàn Tiêu Dy thấy khóe môi Sở Trình cong lên, cứng ngắc, khác hẳn với nụ cười vui vẻ thường ngày.

“Con còn tưởng rằng mẹ sẽ giấu con thêm một thời gian nữa.”

Lúc Sở Trình nói những lời này ra, cả Hàn Tiêu Dy lẫn bà Sở đều sững sờ trong chốc lát.

Sở Trình biết mọi chuyện rồi, có lẽ vì muốn chờ đợi giây phút này, cho nên hắn vẫn cố gắng im lặng, hắn là đang đợi bà nói rõ ràng mọi chuyện.

“Sao con lại… ?”

Sở Trình tựa lưng vào sô pha, chầm chậm nói :“Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, những lần ra ngoài gần đây của mẹ có bao nhiêu đáng nghi, con không ngốc, sớm đã tra ra rõ ràng. ”

Ánh mắt Sở Trình quét qua người Hàn Tiêu Dy, cô liền co rúm lại. Hắn đã sớm nghi ngờ cô cũng biết được việc này, bây giờ nhìn thái độ sợ sệt này của cô, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình.

Hay lắm, tạm thời để Hàn Tiêu Dy sang một bên, về phòng xem hắn xử lí cô như thế nào.

“Tại sao mẹ lại muốn giấu bệnh? Mẹ không nghĩ đến lúc con biết được mọi chuyện sẽ lo lắng thế nào hay sao?”

Khi hắn nhìn thấy những tờ bệnh án kia, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là một lần chữa trị này có giống như lúc trước không, có thể tái phát lại hay không? Khối u đó có thể thuận lợi cắt bỏ không?

Sau đó bắt đầu nghĩ đến việc bà Sở giấu giếm hắn bệnh tình, trong lòng liền có chút không thoải mái.

“Không phải mẹ muốn giấu con, chỉ là tạm thời không muốn để con lo lắng. Chẳng phải bây giờ mẹ đang nói cho con nghe mọi thứ hay sao?”

“Sở Trình à, mẹ chỉ sợ con lại giống hệt lần trước, con không nhớ sao, khi mẹ vừa xuất viện, thì con đã phải vào viện vì kiệt sức.”

Sở Trình nhớ lại lần trước mình thê thảm bao nhiêu, sau khi mẹ vừa khỏe lại, hắn vì làm việc quá độ suýt chút nữa đã mất mạng, hắn ở trong bệnh viện suốt một tuần, rốt cuộc cũng miễn cưỡng được bác sĩ cho phép về nhà.

“Nhưng những chuyện quan trọng như thế này đáng lẽ ra mẹ nên nói với con trước.”

“Được rồi, sau này mẹ có không khỏe ở đâu liền nói cho con biết được chưa?”

“Mẹ có dự tính trước rồi đúng không? Từ việc cho Hàn Tiêu Dy biết mọi chuyện trước, sau đó mẹ uy hϊếp cô ấy kết hôn với con mới đồng ý trị bệnh đúng không? ”

Sở Trình hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, những việc như thế này chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được hết. Nếu nói cô vì nợ ơn khoản tiền kia mà đồng ý kết hôn cũng không phải là quá vô lý, nhưng với người thông minh như Hàn Tiêu Dy, cô nhất định sẽ tìm cách trả lại số tiền đó rồi rời xa nhà họ Sở. Chỉ bấy nhiêu đó có thể đoán tiếp, sở dĩ Hàn Tiêu Dy chịu ở lại đây ngoài đứa con trong bụng, ngoài số tiền kia, thì cái còn lại chính là tình.

Hàn Tiêu Dy nhiều lần nhấn mạnh bản thân không có ý gì với hắn, vậy thì chỉ nghi vấn chỗ bà Sở.

“Sao mẹ lại dùng cách này ép cô ấy chứ?”

Hàn Tiêu Dy nghe nói xong liền nắm lấy cổ tay áo hắn, vụng về giải thích.

“Sở Trình, anh đừng hiểu lầm, mẹ không ép tôi, tôi thật sự muốn kết hôn.”

Sở Trình hừ lạnh một tiếng, còn dám bao che cho người khác, nhìn cô xem, nói dối miễn cưỡng biết bao nhiêu.

Bàn tay hắn vươn ra nhéo mạnh một bên má của cô, Hàn Tiêu Dy khóc không ra nước mắt, cô ôm một bên má đỏ ửng, mắt long lanh nhìn hắn.

Hắn lười vạch trần cô, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng đưa bà Sở vào bệnh viện trị liệu càng sớm càng tốt.

Bà Sở đưa mắt nhìn hai người, trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể ngọt ngào với nhau như thế, Sở Trình lại không có tức giận với Hàn Tiêu Dy, xem ra vị trí của cô trong lòng hắn không hề thấp.

Bà rũ mắt, mỉm cười.

Cứ xem như bà là kẻ xấu đi, nhưng sau cùng chẳng phải chính Sở Trình vẫn cảm thấy hài lòng với cuộc hôn nhân này hay sao ?

“Bác sĩ lúc trước điều trị chuyên biệt cho mẹ cũng đã về nước, vài ngày nữa mẹ sẽ chuyển vào bệnh viện, lần này tiếp tục tích cực chữa trị.”

Khớp tay Sở Trình hơi gồ lên, hắn vội đứng lên, Hàn Tiêu Dy cũng vì hành động này mà đứng lên theo hắn.

“Xem ra mẹ đã quyết định hết, con nghe theo mẹ, khi nào mẹ chuyển vào viện con sẽ sắp xếp thời gian đi cùng mẹ.”