Chương 5: Không muốn kết hôn

(5)

Sở Trình quăng mạnh tài liệu xuống bàn, hắn đưa mắt nhìn vị thư ký vừa mới tuyển đang co rúm người lại vì sợ hãi, lạnh nhạt nói.

“Trở về chỉnh lại ba văn kiện này thêm một lần nữa, nếu chúng còn không khiến tôi hài lòng thì ngày mai cô đừng đến Hoàng Hoan làm việc!”

Vị trợ lý mới vừa nghe xong bả vai liền run lên, liên tục cúi đầu.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… tôi sẽ quay về làm lại, xin chủ tịch bớt giận.”

Sở Trình nắm lấy cà vạt hơi kéo ra, đuổi người.

“Đi ra ngoài đi.”

Sở Trình ngả người xuống ghế, ngón tay xoa xoa mi tâm, nhưng càng lúc càng thấy đau đầu. Công việc công ty đang trên đà bận rộn, theo thông thường đa số lịch trình văn kiện trước khi qua tay Sở Trình đều được Hàn Tiêu Dy xử lí gọn gàng. Nhưng bây giờ cô đi rồi, người mới vừa vào lại lóng ngóng làm sai hết cái này đến cái khác, đã là lần thứ ba hắn thay thư ký trong tuần này, nhưng chẳng ai có đủ năng lực khiến Sở Trình hài lòng.

Sở Trình càng nghĩ càng cảm thấy bực dọc vô cớ, hắn nhớ đến ánh mắt trống rỗng của Hàn Tiêu Dy hôm đó, chẳng biết vì sao lại rơi vào trầm ngâm.

Trịnh Nhất Thịnh lúc này đẩy cửa bước vào, vừa vặn bắt gặp bộ dáng trên mây của Sở Trình.

Tuần trước sau khi Sở Trình về nhà sớm, Trịnh Nhất Thịnh vì có công việc đột xuất nên không thể đến nhà họ Sở ăn cơm cùng, cho nên chuyện của Sở Trình và Hàn Tiêu Dy anh ta vẫn chưa phát hiện. Trịnh Nhất Thịnh còn đang hoang mang không hiểu nguyên nhân từ chức của Hàn Tiêu Dy, rõ ràng cô ấy đang làm rất tốt vị trí của mình, bỗng dưng lại nghỉ mà không có một nguyên nào, chuyện này vô cùng kỳ lạ, còn khiến cấp dưới bàn luận một trận.

Nhiều lần anh ta muốn hỏi xem Sở Trình có biết nguyên nhân Hàn Tiêu Dy vì sao phải nghỉ làm không, nhưng cứ hễ nhắc đến cái tên này Sở Trình liền như ăn phải lửa, tức giận mà trừng mắt với anh.

Trịnh Nhất Thịnh hết cách, anh ta đành ôm câu hỏi kia để trong lòng.

“Ai chọc giận cậu đấy? Vì sao gần đây cậu cứ vui buồn thất thường như thế, lúc trước chẳng phải cậu rất bình thường hay sao?”

Sở Trình ngày thường ngoài lãnh đạm chính là điềm tĩnh, nhưng từ lúc Hàn Tiêu Dy đi, tính tình của hắn bắt đầu xấu lên, còn rất dễ nổi giận mắng người.

“Cậu chuẩn bị đăng tin tuyển dụng đi, có lẽ qua hôm nay tôi phải thay thư ký mới.”

Sở Trình biết bản thân gần đây thay đổi nhiều, công việc luôn không vừa lòng, hắn còn chưa thích ứng được với người mới đã bị họ chọc cho nóng nảy mà đuổi đi, nói tóm lại, chẳng có ai khiến hắn cảm thấy tốt giống như Hàn Tiêu Dy.

Sở Trình thở dài, cảm thấy bản thân nên thả lỏng một chút, không thể để tâm trạng cứ căng như dây đàn thế này, nếu không sớm muộn gì tính xấu của hắn chẳng thể kiểm soát nổi.

“Trịnh Nhất Thịnh, tôi hỏi cậu một câu.”

Trịnh Nhất Thịnh đặt tài liệu xuống bàn, hắn ngồi lên sô pha, đối diện với ánh mắt mờ mịt của Sở Trình, bỗng dưng cảm thấy vô cùng hứng thú, anh ta đáp.

“Nào, chủ tịch muốn hỏi gì, nếu như người nhân viên quèn này biết nhất định sẽ trả lời rõ ràng.”

Sở Trình cân nhắc một lúc, chậm rãi nói.

“Cậu cảm thấy một người nói rằng họ tham tiền, nhưng khi cho một số tiền lớn lại không nhận, nhất quyết ở cùng với kẻ kia, lại muốn có một danh phận, đây là vì cái gì?”

Trịnh Nhất Thịnh chẳng biết vì sao Sở Trình lại hỏi như thế, nhưng thấy vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, Trịnh Nhất Thịnh suýt nữa không kiềm được mà mắng hắn ta ngốc.

“Còn vì cái gì nữa, tất nhiên là vì tình yêu rồi. Nếu không là tình yêu, ai lại có kiên nhẫn từ bỏ hết thảy chỉ vì muốn có một danh phận treo trên miệng chứ.”

Sở Trình bị lời nói kia của Trịnh Nhất Thịnh đánh mạnh vào ngực, hai mắt từ từ mở to, sau đó lắc đầu.

“Không thể nào.”

Hoang đường, thật quá hoang đường.

Giữa hắn và Hàn Tiêu Dy làm sao có thể xuất hiện tình yêu được, họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, hắn là chủ tịch, cô là thư ký, một chút tâm tư riêng cũng không thể có được.

Sở Trình không tin lời Trịnh Nhất Thịnh nói, hắn đem áo vest vắt trên ghế khoác vào, sải chân bước ra ngoài trong sự bất ngờ của Trịnh Nhất Thịnh.

“Này, cậu lại đi đâu đấy?”

Trịnh Nhất Thịnh sờ mũi, chẳng biết mình lại nói sai cái gì, vì sao lần nào cũng khiến Sở Trình bực dọc bỏ đi.

.

Sở Trình lái xe về nhà, hắn muốn hỏi trực tiếp Hàn Tiêu Dy chuyện này, nếu không phải là thật thì tốt, còn nếu Hàn Tiêu Dy thật sự có suy nghĩ kia, hắn nhất định chặt đứt ngay lập tức.

Hắn không thể chấp nhận cô, đừng nói chi đến việc có thể yêu cô, đó chỉ là những suy nghĩ viễn vông mà thôi, tốt nhất Hàn Tiêu Dy đừng nên có những tâm tư này.

Sở Trình trầm lặng mở cửa ra, còn chưa tìm được Hàn Tiêu Dy, hắn đã đυ.ng phải bà Sở trước.

Bà ấy ngồi trên sô pha, bình trà bằng thủy tinh trên bàn nom đã rót được hơn nửa bình, trà cũng đã nguội, có lẽ bà đang chờ hắn trở về.

“Mẹ.”

“Hôm nay về sớm thế, qua đây, mẹ có chuyện cần nói với con.”

Bà lật một tách trà lên, rót vào đó một ít nước trà ấm nóng, sau đó đẩy về phía Sở Trình, mặc kệ hắn có uống hay không.

“Chuyện của con và Tiêu Dy, con định giải quyết thế nào đây?”

Thái độ bình tĩnh của bà Sở cứ như hắn thật sự là người quyết định trong việc này vậy. Nhưng kể từ khi bà đem Hàn Tiêu Dy về đây ở, nuôi dưỡng chăm sóc cô ta cùng cái thai trong bụng, bà cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn xem hắn đồng ý hay không.

“Thái độ của con chưa biểu hiện rõ sao? Con không muốn kết hôn cùng Hàn Tiêu Dy!”