Chương 47: Khen Đường Tống

Tô Hạ?

Đường Tống nghe thấanh cái tên nàanh, đôi mắt thâm thúanh lóe lóe, hơi nheo lại khó thấanh được, nhưng không mở miệng.

An Cẩn đứng ở trước mặt anh, đương nhiên cũng không biết phản ứng của anh.

"An Cẩn, vị này là?" Tô Hạ vô cùng tự giác đổi xưng hô từ "cô An" chuyển sang "An Cẩn" .

"Không có liên quan gì đến anh."

An Cẩn lạnh mặt kéo Đường Tống ngồi xuống đối diện Tô Hạ: "Tôi cho anh ba phút đi lên lầu thay quần áo."

An Cẩn không cố ý tém lại tính tình của bản thân ở trước mặt Đường Tống, từ trong thời gian một ngàn năm đến tận bây giờ tâm tính cô đã tôi luyện cứng hơn huyền thiết, kiếp này cô định cùng với Đường Tống cả đời, đương nhiên là hi vọng Đường Tống có thể chấp nhận cô hiện tại.

"Ba phút?" Tô Hạ sửng sốt, lập tức nhếch môi cười, mặt mày hơi cong tự có mị ý mê người, môi bởi vì rượu vang mà thủy nộn sáng bóng, trông vô cùng gợi cảm.

"Tôi không thích mặc quần áo ở nhà." Tay nhàn rỗi kéo áo tắm trên người, ánh mắt có vài phần uất ức, dường như là đang nói nếu không phải An Cẩn muốn tới thì ngay cả áo tắm anh ta cũng sẽ không mặc.

An Cẩn nhích người về sau, khẽ cười: "Mặc quần áo ngồi ở đây, hai là bị tôi đuổi ra với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tự anh chọn một cái đi."

Biểu cảm của Tô Hạ hơi cứng lại, có cần ác vậy không?

Tô Hạ liếc người đàn ông ngồi ngay ngắn ở bên cạnh An Cẩn, lưỡi khẽ liếʍ môi dưới, nhún vai không sao cả, đưa ánh mắt với An Cẩn: "Thì ra Tiểu Cẩn cô thích chơi kiểu nhịp điệu này? Nhưng không sao, cô là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô."

Anh ta nói xong, đặt ly rượu vang qua bên, vươn tay tính kéo đai lưng áo tắm.

Sắc mặt Đường Tống bất chợt trầm xuống, giương tay kéo rèm cửa sổ quấn lên người Tô Hạ, quấn kín anh ta từ đầu xuống chân, ngay cả sợi tóc cũng không nhìn thấy.

"Một phút, thay xong quần áo."



Không cần uy hϊếp, thậm chí Đường Tống còn rút ngắn ba phút lại còn một phút cũng khiến Tô Hạ ló đầu ra từ trong rèm cửa sổ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, xoay người lên cầu thang, cực kỳ nghe lời.

An Cẩn ngạc nhiên: "Vì sao anh ta nghe lời anh nói thế?"

Đường Tống nhìn về phía An Cẩn, giơ điện thoại còn sáng màn hình lên, phía trên đã được nhập số điện thoại báo cảnh sát, chỉ cần chạm nhẹ một cái là gọi.

"Anh đúng là thông minh." An Cẩn cười khen Đường Tống.

Thật ra An Cẩn sống ở Đại lục Thiên Kình quá lâu, thế cho nên cô quên mất còn có thao tác báo cảnh sát này.

Đường Tống cất điện thoại, dời tầm mắt hướng về phía bên kia: "Cậu ta đúng là bị thương, người như thế không phải là hạng người lương thiện, em cứu cậu ta đã là hết lòng giúp đỡ, vì sao còn tiếp tục giữ cậu ta lại?"

Chú ý đến An Cẩn đã trở thành một phản xạ có điều kiện của Đường Tống, sao anh có thể không phát hiện tính cách An Cẩn thay đổi?

Cho nên hôm nay anh mới có thể cùng đi theo An Cẩn đến, cho dù là vì ba An thì anh cũng không thể để mặc An Cẩn đặt mình trong hiểm cảnh.

An Cẩn định nói chuyện, chỗ cầu thang truyền đến tiếng đi xuống lầu, Tô Hạ rất tốc độ, thật sự thay quần áo chỉ trong vòng một phút.

"Quay về lại nói nguyên nhân cho tôi." An Cẩn đưa một ánh mắt "tin tưởng em" cho Đường Tống.

Đường Tống im lặng, cuối cùng cũng không hỏi nữa, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không muốn chú ý đến tương tác giữa An Cẩn và Tô Hạ.

"Tiểu Cẩn..."

"An Cẩn, Tổng giám đốc An, cô An anh chọn một cái, giữa anh và tôi còn chưa quen thuộc đến mức có thể xưng tên riêng."

An Cẩn lạnh mặt ngắt lời Tô Hạ, rốt cuộc là người này tự quen thuộc hay là do da mặt quá dày?