Chương 17

Tống Nhan Sơ bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, đầu óc choáng váng, cả người nặng nề.

Cô mở mắt ra, trời vừa rạng sáng, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua.

Điện thoại trên tủ đầu giường không ngừng kêu gào, Tống Nhan Sơ khẽ nhíu mày, gặt bàn tay trước ngực ra, xoay người tắt chuông báo thức.

5 giờ 50.

Đầu óc cô vẫn còn đau.

Người mới vừa bị cô đẩy ra lười biếng trở mình, một đôi tay trắng nõn thon dài lại lần nữa đặt ở bên hông Tống Nhan Sơ, nửa tỉnh nửa mơ nói: “Tớ quên tắt báo thức, hôm nay ở phim trường có phân cảnh lúc 10 giờ, nhưng diễn viên chúng tớ đều phải có mặt lúc 7, 8 giờ.

”“Còn chưa đến 6 giờ!” Tống Nhan Sơ còn chưa ngủ đủ, giọng nói có chút khàn khàn.

Dụ Hạ nằm ở bên cạnh cô xoa xoa đôi mắt, khuôn mặt nhỏ thanh khiết cũng mơ màng, “Thật lâu rồi tớ không được ngủ nướng.

”Tống Nhan Sơ thở dài, lại nhắm mắt lại, “Ngủ tiếp đi…”Ngày hôm qua Dụ Hạ từ sân bay trở về liền hẹn gặp Tống Nhan Sơ, hai người đến quán bar uống rượu, lúc về hai người đều có vài phần say, Tống Nhan Sơ còn nhớ rõ Chu Hách nói hôm nay cô thu dọn hành lý qua chỗ anh.

Nhưng Dụ Hạ không chịu, nói cô ấy thật vất vả mới được nghỉ phép ở đây với cô, sao không để hai người ở bên nhau, lại còn suy đoán Chu Hách rắp tâm, như thế không cho Tống Nhan Sơ rời đi.

Tống Nhan Sơ vốn dĩ cũng do dự, nhưng nghe Dụ Hạ phân tích, trong lòng cô cũng dao động.

Sau khi suy nghĩ kĩ cô liền gửi một tin nhắn cho Chu Hách, nói rằng bạn cô tới thăm nên buổi tối không có thời gian thu dọn hành lý.

Dụ Hạ kéo cô, ánh mắt mắt đào hoa đang hướng nhìn về phía biển quảng cáo lớn trên đường phố, trên đó chính là bộ phim mới đang được tuyên truyền của minh tinh Lục La Bàn.

Cô ấy hốt hoảng Tống Nhan Sơ: “Bộ phim mới của Lục ca! Tớ còn tưởng rằng sẽ bỏ lỡ, đêm nay cậu phải đi xem với tớ, nhất định cậu sẽ bị kỹ năng diễn xuất của anh chinh phục!”Tống Nhan Sơ không hứng thú lắm, đối với Lục La Bàn cũng chỉ coi là người qua đường, liền cùng Dụ Hạ đến rạp chiếu phim.

Sau khi xem xong, cô vẫn chưa nhận được hồi âm từ Chu Hách.

Dụ Hạ hừ một tiếng, “Sợ gì chứ, không phải anh ta nói có tiệc xã giao sao, nói không chừng cũng chưa về nhà, tìm gần khách sạn gần đó ngủ rồi cũng nên.

”Tống Nhan Sơ ngẫm lại thấy cũng đúng, liền mang theo Dụ Hạ về nhà.

Tống Nhan Sơ có thói quen dậy sớm, 7 giờ hơn cô đã dậy, hỏi Dụ Hạ muốn ăn cái gì, rửa mặt xong thay quần áo liền đến phòng bếp làm bữa sáng.

Nấu mì sợi xong, Tống Nhan Sơ chiên thêm hai quả trứng gà, rửa tay xong đang muốn gọi Dụ Hạ rời giường.

Dụ Hạ từ trong phòng ngủ đi ra, trên người măn mặc một chiếc váy mới trong tủ, trên mặt hóa trang tinh xảo, khuôn mặt nhỏ xinh, mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn rũ ở trước vai, làn da trắng như tuyết, đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Tống Nhan Sơ đem mì sợi chia làm hai bát, đặt trứng gà lên trên, “Cậu định đi đâu à?”Dụ Hạ chạy tới bưng bát lên, cười nói: “Tớ vừa nhận được điện thoại của Lưu ca, nói có cái vai ác nữ tuyến ba, muốn để tớ đi thử vai.

”Tống Nhan Sơ lau qua hai đôi đũa, “Có thể sống được mấy tập?”“Là một web drama, tập thứ sáu mới lên hình, tập gần cuối mới đóng máy, có thể sống trong thời gian khá dài.

”“Đến đâu thử vai?”“Công ty Nhân Gia, nghe Lưu ca nói này bộ phim này chính là công ty đó tự bỏ tiền ra quay để nâng gót cho nam nữ chính của mình.

”Dụ Hạ rất thích nhân vật này, mặc dù và vai ác nữ tuyến ba, nhưng lại là người thẳng thắn, phù hợp với gu thẩm mỹ buông thả của giới trẻ.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy cũng chỉ ăn được ít mì, trong chén còn thừa lại hơn phân nửa mặc dù mì không nhiều lắm, chỉ ngồi ăn trứng gà.

“10 giờ thử vai, thời gian chắc sẽ kịp, thử vai xong sẽ báo tin tốt cho cậu!”Tống Nhan Sơ nhìn cô ấy xách túi đi, chạy trên đôi sandal mà mình mới mua, lo lắng chạy về phía cửa.

“Chậm một chút, đôi này rất đắt đó!”“Đừng nóng, tớ sẽ mua đền cho cậu cả một tủ!”Tống Nhan Sơ cười cười, bàn ăn cách cửa sổ không xa, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, trong lòng cũng thoải mái lên.

Từ sau khi công ty xảy ra chuyện, thế giới của cô liền không có ánh sáng, tất cả đã bị màu đen thay thế.

Những người bạn trước đó đều lần lượt rời đi, họ sợ sẽ bị cô vạ lây, cô dường như đã bị giam cầm trong bóng tối.

Chu Hách xuất hiện, giống như một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, thật giống như cái bẫy vậy!Mà Dụ Hạ, càng giống như ánh sáng mặt trời.

Tống Nhan Sơ ăn xong mì sợi, rửa sạch bát, liền thu dọn hành lý chuẩn bị đến chung cư của Chu Hách.

Lúc đến chung cư của Chu Hách mới có hơn 9 giờ.

Tống Nhan Sơ từ trong túi lấy chìa khóa mở cửa, giờ này chắc Chu Hách chắc là đến công ty rồi.

Vừa mở cửa ra , Tống Nhan Sơ theo bản năng ôm lấy cánh tay, cánh tay trắng nõn nổi lên một tầng da gà.

.