Chương 14

“Thật xin lỗi! Đột nhiên lại làm phiền chị thế này.” Lâm Trinh Lan áy náy nói.

Lý Nhã Đường vừa mới kết hôn, còn đang trong thời gian tân hôn mặn nồng với chồng, thế mà cô lại chạy tới xin ở nhờ.

Lâm Trinh Lan cảm thấy thật có lỗi với cặp vợ chồng mới cưới này, nhưng vì giữ bí mật chuyện của cô với Thường Trữ Viễn mà những năm gần đây cô không hề có một người bạn nào. Người có thể nhờ cậy cũng chỉ có Lý Nhã Đường.

“Em nói cái gì thế?” Lý Nhã Đường nói: “Người ta nói ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, cha mẹ em đều không có ở đây thì người làm chị gái như chị đây phải chăm sóc cho em là đúng rồi.”

“Chị…” Lâm Trinh Lan xúc động muốn khóc lên.

Từ khi còn là sinh viên Lý Nhã Đường cũng đã chăm sóc cô rất nhiều. Tuần trước cô túi to túi nhỏ chạy đến nhà Lý Nhã Đường xin ở nhờ, thế mà chị ấy không nói một câu liền đồng ý ngay.

Hôm sau cô nói muốn ra ngoài tìm nhà trọ thì Lý Nhã Đường lại kiên quyết không chịu.

Mặc dù Lý Nhã Đường bình thường rất ngang tàn nhưng lại đối xử với cô rất tốt.

Thật ra thì cô muốn về quê nhưng lại không thể làm thế được. Cô không thể cứ nghỉ việc trong tình trạng này huống chi bây giờ đang là mùa làm ăn phát đạt, nếu như cô nghỉ mất thì các đồng nghiệp khác sẽ vô cùng thảm.

Từ trước đến giờ Lâm Trinh Lan là một học sinh ngoan, nhân viên tốt nên cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc và đồng nghiệp. Do đó cô quyết định chờ sau khi công việc nhàn nhã bớt thì sẽ đưa đơn xin từ chức.

Ngày đầu tiên ra khỏi nhà, cô liền nhận được điện thoại của Thường Trữ Viễn gọi tới. Cô thật sự không có dũng khí bấm nút trả lời cho nên quyết định tắt máy đi.

Cô còn nài nỉ Lý Nhã Đường giữ bí mật chuyện cô tới đây ở và chị ấy đã đồng ý còn nói với chồng mình là Triệu Thuận Đức cũng phải biết im lặng. Điều này càng làm cho cô cảm kích.

“Tối hôm qua A Đức nói với chị, có người đang tìm em.”

Lâm Trinh Lan nghe vậy hoảng sợ: “Chị!”

“Yên tâm đi! A Đức không có đem chuyện em ở đây nói ra ngoài.” Lý Nhã Đường trìu mến sờ sờ đầu Lâm Trinh Lan: “Mặc dù chị không biết em làm thế nào quen biết anh ta nhưng nếu như em chịu uất ức, cứ lại đây tìm chị.”

“Cám ơn chị!” Cô vô cùng cảm kích Lý Nhã Đường: “Chị, mấy hôm nay em có suy nghĩ qua, em cảm thấy tốt hơn hết là em nên dọn ra ngoài.”

“Nói bậy bã gì đó? Chị không thèm nghe đâu.”

“Chị Nhã Đường! Em biết chị muốn tốt cho em, sợ em làm chuyện điên rồ nhưng mà chị yên tâm, em thật sự không có sao hết.” Lâm Trinh Lan bất đắc dĩ cười khổ: “Chẳng qua là thất tình thôi mà, em khóc một chút thì sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không đi tìm cái chết, huống chi… Thật ra thì em đã sớm chuẩn bị tâm lý.”

Mặc dù cho tới bây giờ cô mới phát hiện tình cảm của mình trong suốt bảy năm qua hoàn toàn là uổng phí nhưng có còn hơn không, dù sao cô cũng đã từng được chung sống với anh. Lâm Trinh Lan mặc dù rất đau lòng nhưng cô vẫn bình tĩnh, huống chi, đoạn tình cảm này cũng là do cô tự tay chặt đứt.

Nếu như hỏi Lâm Trinh Lan có còn yêu Thường Trữ Viễn hay không? Đáp án dĩ nhiên là có! Những năm qua, cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận nhưng mà một người phụ nữ có thể có mấy cái bảy năm chứ?

Cô sắp 30 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa! Cô cũng phải vì mình mà tính toán một chút. Chính là sau khi cô suy nghĩ cẩn thận cô mới quyết định cho dù là cô yêu anh bao nhiêu nhưng cũng không muốn sống cuộc sống “Cá chậu chim l*иg” như trước kia nữa.

Lý Nhã Đường thấy cô kiên quyết như thế cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Nếu như em muốn dọn ra ngoài như thế thì cứ làm vậy đi. Nhưng mà em phải đồng ý với chị một chuyện mới được.”

“Chuyện gì?”

“Tâm Ngọc nói ở chỗ làm của cô ấy có một buổi họp mặt làm quen, chị muốn em đi tham gia buổi tiệc đó.” Lý Nhã Đường nói.

Lâm Trinh Lan sợ hết hồn: “Cái gì… Xem mắt?”

“Không phải là dạng xem mắt theo kiểu truyền thống chỉ có hai người với nhau. Mà là một đám người tụ họp lại một chỗ nói chuyện phiếm, ăn cơm, chơi trò chơi.” Lý Nhã Đường cực lực khuyên nhủ cô “Cũng chỉ là làm quen thêm bạn bè mà thôi, không phải l em luôn muốn có thật nhiều bạn bè sao.”

“Nhưng mà… Em…” Lâm Trinh Lan cắn cắn môi nói: “Chị cũng biết em vừa thất tình mà, chị kêu em đi tham gia buổi tiệc này, em thật sự cảm thấy…”

“Cũng là bởi vì em mới vừa thất tình nên chị mới kêu em đi tham gia chứ.” Lý Nhã Đường đương nhiên nói: “Em mới thất tình, tâm trạng nhất định sẽ không vui, em còn ở một mình nữa không có người bạn nào có thể tâm sự. Với cá tính của em thì sẽ không ra ngoài cho khuây khỏa mà nhất định sẽ ở nhà xem DVD, chị sợ em cứ buồn bực ở nhà như vậy thì sẽ như củ khoai tây nảy mầm mất thôi.”

“A…” Bị chị ấy nói trúng rồi, quả thật cô tính mướn DVD về xem để gϊếŧ thời gian.

“Chị không yêu cầu em phải đi xem mắt hoặc quen bạn trai, chị chỉ hy vọng em sẽ không ở nhà mà buồn bực thôi.” Lý Nhã Đường quan tâm nói: “Chị sẽ dặn Tâm Ngọc sắp xếp nhiều buổi họp mặt làm quen cho em, để sau này có gặp phải loại hoạt động này cũng không cảm thấy lúng túng.”

Lý Nhã Đường đã từng qua hỗ trợ hoạt động cho công ty của Tào Tâm Ngọc, cho nên cô hiểu rất rõ quá trình của buổi họp mặt đó.

“Cuối cùng sẽ có một hoạt động ghép đôi, người làm điều hành sẽ lấy tên ngẫu nhiên trong một quyển sổ, chỉ cần em không điền tên vào quyển sổ đó thì sẽ không bị ghép đôi. Ở buổi họp mặt này không ghép thành đôi cũng không phải là chuyện lạ, không ai để ý đâu.”

Sau khi nghe Lý Nhã Đường giải thích kỹ càng, Lâm Trinh Lan mới đồng ý tham gia. Cô cũng muốn xem thử đây là một hoạt động như thế nào.

Lý Nhã Đường nói không sai, cô cần phải có bạn bè. Lâm Trinh Lan ngẫm nghĩ lại những năm gần đây cô đã biến thành cái dạng gì rồi. Tình yêu không có mà tình bạn cũng không.

Thế là cô quyết định những ngày tháng sau này cô sẽ vì mình mà sống và quý trọng bản thân hơn nữa.

Thường Trữ Viễn cho tới bây giờ mới cảm thấy hối hận khi không quan tâm tới Lâm Trinh Lan.

Sau khi Lâm Trinh Lan rời nhà trốn đi, anh mới phát hiện mình không biết chút gì về cô! Anh quả thật không có số điện thoại của công ty cô, cũng không biết bạn bè nào của cô. Khi cô rời khỏi cuộc đời anh cũng không thèm quay đầu lại cho nên ngay cả cứu vãn tình yêu này, anh cũng không làm được.

Anh chỉ biết là cô làm việc ở một tiệm cơm nhưng không biết là tiệm cơm của nhà hàng nào. Anh không thể làm gì khác hơn là gọi điện hỏi thăm số điện thoại của từng nhà hàng lớn nhỏ ở Đài Bắc này.

Trong quá trình anh gọi điện hỏi thăm thường bị người ta từ chối hay thường bị chuyển điện thoại đến nơi nào đó, anh chỉ có thể một lần lại một lần gọi cho đến khi đối phương đồng ý giúp anh mới thôi.

Anh gọi điện thoại suốt hai ngày liền, nói đến rát cả cổ họng nhưng vẫn không bỏ cuộc. Cho đến hai ngày sau, anh mới có tất cả số điện thoại của các tiệm cơm lớn nhỏ.

Hành động này quả thật cần có nghị lực kinh người, nhưng vấn đề là anh cũng không biết cô làm ở bộ phận nào. Người ở quầy tiếp tân cũng không có tên của tất cả nhân viên các phòng ban cho nên cuối cùng cuộc gọi cũng không có chuyển tới tay Lâm Trinh Lan.

Thường Trữ Viễn xác định rằng cách này không có hiệu quả nên đổi sang hướng khác. anh chuyển sang liên lạc với thành viên của hội học sinh, hỏi từng người từng người một là có liên lạc với cô không? Nhưng đáp án gần như đều là —— không có.

Cô thật sự là một người trầm lặng đến vậy sao? Không một ai biết đến sự tồn tại của cô. Có vài người nghe anh nói chuyện nửa ngày trời rốt cuộc hỏi anh Lâm Trinh Lan là ai.

Cuối cùng anh mới nghĩ đến việc, nếu Lâm Trinh Lan tham gia hôn lễ của Triệu Thuận Đức hơn nữa còn làm phù dâu của Lý Nhã Đường, vậy thì bọn họ sẽ biết cô!

Nhưng khi Thường Trữ Viễn gọi điện thoại cho Triệu Thuận Đức thì anh lại nói không biết, mặc dù như vậy nhưng theo sự hiểu biết của anh về con người của Triệu Thuận Đức mà nói, việc này rất kỳ lạ.

Triệu Thuận Đức là người thích nhiều chuyện. Thường Trữ Viễn đột nhiên gọi điện hỏi về một người phụ nữ thế mà anh lại không tò mò hỏi ngược lại. Việc này đúng là có vấn đề.

Thường Trữ Viễn đã xác định được mục tiêu thế thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. anh sẽ vừa đấm vừa xoa dưới, không bao lâu Triệu Thuận Đức đã giơ hai tay đầu hàng.

Chỉ là Lâm Trinh Lan đã dọn ra khỏi nhà của anh mà chỗ ở mới của cô anh cũng không biết. Cho nên anh chỉ có thể len lén cho Thường Trữ Viễn số điện thoại và họ tên của hai người chị em của vợ anh.

Thường Trữ Viễn cũng không trực tiếp gọi điện cho hai người đó, anh biết hai người này cùng với Lý Nhã Đường thông đồng với nhau giấu diếm tin tức của Lâm Trinh Lan.

Các cô ấy là bạn bè của Lâm Trinh Lan, anh không muốn gây xích mích với bọn họ. Với lại anh chỉ muốn tìm Lâm Trinh Lan mà thôi, vì vậy cuối cùng anh quyết định nhờ thám tử tư giúp một tay.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Thường Trữ Viễn không những nghỉ phép để tìm cô mà còn suy nghĩ cẩn thận lý do tại sao cô đột nhiên rời xa anh. anh cẩn thận suy nghĩ lại, lúc này mới phát hiện ra những năm qua anh không hề biết quý trọng cô.

Lúc bắt đầu Thường Trữ Viễn không có đem cô để ở trong lòng. Chủ yếu là do khi qua lại mỗi lần anh đuổi là cô ngoan ngoãn đi không gây phiền phức cho anh cũng không giận dỗi giống những cô gái khác.

Đúng vậy, hay là cô đang giận!

Thường Trữ Viễn hồi tưởng lại, lúc này anh mới phát hiện, thì ra là anh vẫn luôn để ý Lâm Trinh Lan, chỉ là anh sĩ diện không muốn thừa nhận đã bị cô hấp dẫn.

Những năm gần đây tình cảm của anh đối với cô dần dần lớn lên và ham muốn của anh càng lúc càng nhiều.

Anh càng lúc càng cảm thấy chưa đủ! Anh không chỉ muốn thoả mãn về thể xác mà còn muốn nhiều, nhiều hơn nữa! Vì thế anh không chịu nổi khi cô xa lánh thờ ơ với anh. Bây giờ anh lại phát hiện nguyên nhân cô rời đi là từ chính anh mà ra.

Nếu như cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định…nhất định…

Điện thoại di động của Thường Trữ Viễn vang lên, anh nh anh tay bắt máy, “Alô”

“Xin hỏi có phải là Thường tiên sinh không? Đây là văn phòng thám tử tư B&R.”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói.

Sự thật đã chứng minh, người chuyên nghiệp quả là làm việc có khác, mới chỉ là ngày thứ hai mà đã có tin tức.

Thường Trữ Viễn vội vàng hỏi: “Tìm được người rồi sao?” Trong giọng nói chứa đựng sự khẩn trương.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Đúng vậy, chúng tôi đã tìm ra, tôi đã cho người đưa tài liệu đến cho ngài, xin ngài kiểm tra.”

Vừa dứt lời Thường Trữ Viễn đã thấy tập tài liệu trước mặt, anh vội vàng cầm lên xem: “Đây là cái gì?”

“Tài liệu có vấn đề gì sao?” Giọng nói của đối phương có chút nghi ngờ hỏi: “Mặc dù có mấy người trùng với tên đó nhưng chúng tôi không thể nào tìm nhầm người được.”

“Người thì không sai nhưng địa chỉ và điện thoại thì sai rồi!” Thường Trữ Viễn nói. Địa chỉ và số điện thoại là của nhà Triệu Thuận Đức mà.

“Đây là thông tin về Lâm tiểu thư ở buổi “họp mặt xem mắt”, vì ngài yêu cầu nếu có tin tức nào thì phải báo ngay cho ngài, cho nên chúng tôi cũng chưa xác nhận cô ấy có ở đấy không.”

Thường Trữ Viễn nghe vậy ngây người: “Họp mặt xem mắt?”

“Đúng vậy, trong hồ sơ điền như thế, Lâm tiểu thư mới tham gia hai ngày trước. Nếu như ngài muốn biết cô ấy ở đâu thì còn phải chờ vài ngày nữa.”

Thường Trữ Viễn nghe thấy Lâm Trinh Lan chạy đi tham gia buổi “Họp mặt xem mắt” thì không còn nghe thấy thám tử tư nói gì nữa. anh một lòng chỉ nghĩ tới chuyện: cô chạy đi xem mắt sao? Cô muốn gả cho người khác?

“Bởi vì ngài cung cấp quá ít thông tin nên chúng tôi cần nhiều thời gian hơn để điều tra.”

Thật ra thì người của văn phòng thám tử tư đã làm việc rất tốt rồi, Thường Trữ Viễn chỉ cung cấp có tên họ và một tấm hình. Chỉ với hai thông tin như thế mà tìm người thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

“Cô ấy muốn đi xem mắt…” Thường Trữ Viễn từ trong mộng tỉnh lại.

“Thường tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi đã cho người lẻn vào buổi hoạt động đó rồi…”

Thám tử tư mới nói được một nửa thì bị Thường Trữ Viễn cắt ngang: “Tôi muốn đi.”

“Hả?”

“Tôi nói, để cho tôi đi!”, Thường Trữ Viễn kiên quyết nói.

Ngày diễn ra buổi “họp mặt xem mắt”, Lâm Trinh Lan bị Lý Nhã Đường quay cuồng một phen, Lý Nhã Đường trang điểm một cách tỉ mỉ cho cô còn mang theo một bộ lễ phục màu hồng phấn. Sau khi mọi việc đã xong, Lâm Trinh Lan trở nên vô cùng đáng yêu.

Có lẽ cô không đẹp bằng “Mỹ nữ hiện đại” nhưng tuyệt đối sẽ dấy lên du͙© vọиɠ của đàn ông.

Buổi họp mặt diễn ra ở một nhà hàng, người chủ trì bao toàn bộ tầng trệt ở đó, sau đó chia nam nữ thành mấy nhóm nhỏ, mỗi nhóm chơi một trò chơi khác nhau.

Dụng ý của mấy trò chơi này không phải là tranh thắng thua mà là nhằm đánh tan sự ngại ngùng của mọi người, để họ có thể chủ động nói chuyện với người mình thích.

Hội trường được chuẩn bị theo kiểu tiệc đứng của Châu Âu, có một ít điểm tâm và rượu được bày ra, cánh đàn ông muốn phục vụ cho người phụ nữ mà mình thích thì nhân dịp này thể hiện sự dịu dàng tỉ mỉ của bản thân.

Người bình thường sẽ cho là chỉ có người lớn tuổi chưa tìm được nửa kia mới tìm đến chỗ này nhằm tìm kiếm đối tượng lập gia đình. Nhưng khi Lâm Trinh Lan tới đây mới phát hiện thật ra ở đây cũng có người vì công việc quá bận rộn hoặc không muốn lãng phí thời gian chơi trò chơi tình yêu mà tham gia vào đây.

Giống như lần hoạt động này độ tuổi trung bình của phái nữ ở đây là hai mươi lăm cho nên người hai mươi bảy tuổi như Lâm Trinh Lan xuất hiện cũng không phải là chuyện kì quái. Độ tuổi trung bình của phái nam cũng đã ba mươi mốt tuổi.

“Hảo Duyên” không hổ danh là công ty có nhiều năm kinh nghiệm trong việc tổ chức những buổi họp mặt làm quen, mặc dù độ tuổi của người tham gia cũng không còn nhỏ nhưng họ vẫn có thể bày ra trò chơi thích hợp, không làm mọi người cảm thấy bị bêu xấu hoặc quá trẻ con. Lâm Trinh Lan chơi mấy trò này đều cười ha ha, có trời mới biết đã bao nhiêu năm rồi cô không được chơi đùa vui vẻ như vậy.

Lâm Trinh Lan thừa lúc giờ giải lao đi đến một cái bàn cầm ly rượu lên uống…Một người đàn ông hơn 30 tuổi tới làm quen với cô: “Xin chào, tôi họ Trần, tên đầy đủ là Trần Khải Văn, tôi có thể được phép biết tên của quý cô không?”

Trong hội trường mỗi người lấy một con số làm tên gọi, nếu như muốn biết tên họ thật của đối phương thì chỉ có thể nhân lúc giờ giải lao mà đi hỏi.

“Xin chào, tôi tên là Lâm Trinh Lan.” Lâm Trinh Lan trả lời.

Trần Khải Văn là người cùng chơi trò “Điện ảnh hải sao” với cô, hai người rút trúng tờ “Ông bà Smith”. Mặc dù có một lần đoán sai nhưng sau đó hai người lại vô cùng ăn ý nên không bị phạt.

“Mới vừa rồi cô chơi hay quá, hơn hai phần ba đáp án là do cô trả lời rồi.” Trần Khải Văn ngưỡng mộ nói.

“Tôi thích xem phim điện ảnh!” Lâm Trinh Lan mỉm cười đáp: “Anh cũng rất giỏi, tôi nhớ anh cũng đáp trúng rất nhiều.”

“Bởi vì tôi cũng thích xem phim điện ảnh!” Trần Khải Văn nói.

Hai người có sở thích giống nhau nên bàn luận rất hăng say, những hội viên khác cũng tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm. Cũng trong lúc đó, nhân viên làm việc cũng vội vàng chuẩn bị một hoạt động khác nên không ai chú ý tới có một người đang lẻn vào.

Vốn là Thường Trữ Viễn muốn thế chỗ cho nhân viên của văn phòng “thám tử tư của B&R” để vào hội trường nhưng “Hảo duyên” lại kiểm tra gắt gao thân phận của người tham gia. Lúc này đăng ký thành viên cũng không thể tham gia vào buổi họp mặt này còn có thể bị Tào Tâm Ngọc phát hiện, nên Thường Trữ Viễn chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cuối cùng anh nghĩ ra được một cách, chính là cho nhân viên của văn phòng “thám tử tư của B&R” làm nội ứng, lén lút hỗ trợ cho anh lẫn vào trong hội trường.

Nếu như Thường Trữ Viễn không quá gấp gáp thì nhân viên đó sẽ nắm lấy cơ hội này theo dõi Lâm Trinh Lan, tìm ra chỗ ở hiện nay của cô, nhưng Thường Trữ Viễn không thể đợi được nữa ngay cả một giây anh cũng không làm được.

Ở bên trong có người tiếp ứng, Thường Trữ Viễn thành công lẻn vào hội trường. Rõ ràng trong hội trường có hơn mấy chục người nhưng anh chỉ nhìn một cái là có thể tìm thấy Lâm Trinh Lan.

Với sự trợ giúp của nội ứng, Thường Trữ Viễn thuận lợi lẻn vào trong anh ung dung nhắm hướng hai người kia đi tới. Trên mặt anh mặc dù là nụ cười nhàn nhạt, nhưng thật ra khi nhìn thấy cô và người đàn ông kia cười nói với nhau thì đỉnh đầu anh đã bốc khói.

Đáng ghét! Tại sao cô chưa bao giờ cười với anh như vậy. Thường Trữ Viễn bất mãn nghĩ.

Lâm Trinh Lan đang trò chuyện hăng say, không chú ý tới có một người đàn ông đang đi về phía mình.

Thường Trữ Viễn bất mãn vì bị cô bỏ rơi, anh nói: “Em có khỏe không?”, và vô cùng hài lòng khi nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cô.

“Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không?”, Thường Trữ Viễn mỉm cười nói.

Trần Khải Văn phát hiện vẻ mặt khác thường của Lâm Trinh Lan, anh nói: “Ha ha, bí mật như vậy à? Không thể nói ở đây sao?”

Thường Trữ Viễn không để ý tới anh, lại hỏi Lâm Trinh Lan một lần nữa: “Được không?”

Mặc dù cô không biết tại sao Thường Trữ Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng sống chung với anh nhiều năm cô hiểu rất rõ anh. Bộ dạng của anh lúc này chính là đang tức điên lên được!

“Thật xin lỗi.” Lâm Trinh Lan nói lời xin lỗi với Trần Khải Văn, sau đó theo sát Thường Trữ Viễn rời đi.

Trần Khải Văn cảm thấy kỳ quái! Nhưng nghĩ tới việc dù sao ở đây cũng đông người, người đàn ông kia cũng không dám làm gì cô ấy nên mới không ngăn cô lại.

Chỉ là… Người đàn ông kia tại sao lại xuất hiện ở hội trường này? Bằng vẻ ngoài xuất sắc như thế thì khi xuất hiện ở đây phải đưa đến sự náo nhiệt không nhỏ mới đúng! Trần Khải Văn nghi ngờ.

Thường Trữ Viễn dẫn Lâm Trinh Lan ra khỏi tầm mắt Trần Khải Văn, sau đó lập tức mang cô ra khỏi hội trường, đi vào lối thoát hiểm trong cầu thang.

Hai người đứng đối diện nhau, không khí nặng nề báo hiệu mưa bão sắp đến khiến Lâm Trinh Lan không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể dùng đỉnh đầu của mình hướng về phía Thường Trữ Viễn.

Cô mặc lễ phục màu hồng, đeo lên trang sức trang nhã…những thứ này cứ như chọc vào mắt Thường Trữ Viễn, anh hận không thể một ngụm nuốt cô vào bụng, không bao giờ để người khác có thể thấy được vẻ đẹp của cô.

Còn Lâm Trinh Lan thì sợ tới mức không dám nói tiếng nói, cô chỉ lo lắng anh lại mắng cô: “Người đàn bà xấu xí”.

Thường Trữ Viễn kích động nói không nên lời, mấy ngày nay anh lo lắng sẽ mất đi cô, không bao giờ được nghe tiếng nói của cô nữa, rốt cuộc vào giây phút này anh đã có thể bình tĩnh lại.

Thường Trữ Viễn không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, anh bước một bước thật dài tiến lên, đem Lâm Trinh Lan ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi tản ra mùi hương trái cây thơm ngọt.

“Ưm…” Cảm giác khi hôn cô thật sự quá tuyệt vời, quá say lòng người, Thường Trữ Viễn không tự chủ được phát ra một tiếng rên thỏa mãn.

Môi anh nóng bỏng linh động càn quấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò thật sâu vào trong miệng cô, càng hôn càng sâu, kí©h thí©ɧ điên cuồng đến mức cô không thể nào đứng vững trên đôi chân của mình.

Khi hôn nhau, trong lòng hai người chỉ có duy nhất một cảm giác, chính là sự nhớ nhung mãnh liệt đối với người trước mắt.