Chương 4

Tuy anh ta và Lâm Vũ Thành xa xôi chưa nói đến tình anh em thân thiết, nhưng tóm lại là cùng một người ba, cho dù anh ta chưa từng đọc qua sách hay nghe kể gì, cũng vẫn biết không nên có những suy nghĩ lung tung quá phận.

Nhưng đầu óc lại phong phú cỡ nào chứ, anh ta không cho nó nghĩ, nó lại càng muốn nghĩ, còn muốn càng nghĩ càng vượt ngoài giới hạn.

Người dưới Lâm Vũ Tranh trướng lên căng cứng giống như là thanh sắt đỏ rực, chỉ cần động một chút cũng đau.

Không nên, nhưng anh ta không thể khống chế được, Lâm Vũ Tranh xoay người nhìn thoáng qua Điền Kiều Hoa đang ngủ bên cạnh mình, chất lượng giấc ngủ của cô ấy luôn luôn rất tốt, mặc dù bây giờ sát bên ồn ào như thế nhưng tiếng ngáy của cô vẫn vang vọng trời đất, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.

Anh ta muốn nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không có hứng thú nữa, Lâm Vũ Tranh tát mạnh vào mặt mình một cái, lại xoay người trở về.

Anh ta không phát hiện, ngay lúc nội tâm của anh ta đang xung đột, động tĩnh cách vách bỗng nhiên không còn nữa.

Lâm Vũ Thành hừ hừ thở hổn hển, hai tay ôm chặt thắt lưng Kiều Bổng Bổng, hưởng thụ nhiệt độ cuối cùng bị tiểu huyệt gắt gao bao bọc mυ"ŧ lấy cây côn ŧᏂịŧ mềm nhũn.

Hô hấp dồn dập của Kiều Bổng Bổng nhanh chóng bình phục, cảm xúc buồn bực không khống chế được nhanh chóng xâm chiếm đầu óc.

Lại là vài phút đã xong việc, mỗi lần như vậy, Kiều Bổng Bổng đều nhớ tới đoạn người khác nghe xong sẽ cười, cô nghe xong chỉ nghĩ truyện cười đến phát khóc.

“Anh vào được không?”

“Đã kết thúc rồi.”

“Anh đi ngủ trước đi, em đi tắm một lát.” Kiều Bổng Bổng vừa cử động, còn chưa làm gì, cây côn ŧᏂịŧ mềm nhũn kia đã tự mình trượt ra khỏi hoa huyệt nhỏ, hình dạng kia quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng, giống như nhãn hiệu son môi trước kia Kiều Bổng Bổng hay dùng vậy.

Kiều Bổng Bổng mặc lại bộ đồ ngủ, mượn ánh đèn điện thoại di động để chiếu sáng, rón rén ra khỏi cửa phòng và đi vào nhà vệ sinh.

Mỗi một chi tiết nhỏ trong nhà Lâm Vũ Tranh đều nhấn mạnh sự chênh lệch giữa người giàu và người nghèo, đây là lần đầu tiên Kiều Bổng Bổng biết, có một số cửa nhà vệ sinh muốn đóng lại còn cần một vài kỹ xảo.

Cô đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể nào đóng chặt cánh cửa gỗ có vẻ tràn ngập hơi thở lịch sử kia, cuối cùng cô không còn kiên nhẫn, dứt khoát từ bỏ.