Chương 35: Cảnh Sát Tìm Tới

Được một lúc Từ Hiểu Lam buông cô ra hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Nói cho anh biết được không? Anh đã đi tìm em nhưng không thấy, gọi điện không được, anh đã rất lo lắng cho em.”

Mạc Phi Phi lắc đầu nói: “Em không sao đâu.”

“Em còn không nói cho anh biết sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từ Hiểu Lam để cô đứng trước mặt mình hỏi.

“Anh tin em không?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Anh tin, chỉ cần là em nói anh đều tin.”

“Ngay cả khi chuyện này sẽ ảnh hưởng tới ba anh và vị trí của ông ấy?”

Từ Hiểu Lam không ngần ngại gật đầu nói: “Đúng vậy, anh sẽ không để chuyện riêng làm phiền mình trong công việc. Dù ba anh làm sai anh cũng đứng ra chỉ lỗi sao của ông ấy.”

Mạc Phi Phi cười gật đầu, nhưng sau đó cô vội lắc đầu nói: “Thôi đi, dù sao cũng xảy ra rồi.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì, em còn không nói cho anh biết?” Từ Hiểu Lam lớn tiếng hỏi. Mạc Phi Phi nhìn anh một lúc, sau đó nói:

“Em bị Phương Hùng bắt cóc, ông ta nói bắt em làm mồi nhử để nhụ Bạch Kiều Viễn xuất hiện, ông ta nói ý nghĩ ban đầu của mình là như vậy, nhưng vì Phương Hàn Thanh không thích em nên ông ta sẽ gϊếŧ chết em và Bạch Kiều Viễn. Nhưng ông ta không ngờ bị Bạch Kiều Viễn lừa, sau đó chúng em chạy thoát. Em còn…” những câu nói sau cô không thể nói tiếp.

Từ Hiểu Lam kéo tay áo cô hỏi: “Em làm sao?”

“Em suýt nữa bị Phương Giang con trai của Phương Hùng làm nhục, cũng may Bạch Kiều Viễn xuất hiện kịp thời và cứu em. Chú ta đã gϊếŧ chết anh vì em, trong chuyện này chú ta không liên quan, là lỗi ở em, thật đó anh ạ!”

Cô vừa nói xong Từ Hiểu Lam vội ôm cô vào lòng, giọng nói anh nhỏ nhẹ bên tai cô: “May thật, may mà em không sao.”

“Em đã rất sợ, lúc đó em nghĩ mình sẽ không sống được nữa nếu anh ta làm nhục em, em thật sự rất sợ.” Mạc Phi Phi vừa khóc vừa nói.

“Đừng nói như vậy, là anh không đúng, là lỗi của anh, anh xin lỗi em!” Từ Hiểu Lam ôm chặt cô nói.

Sau khi cả hai bình tĩnh lại anh hỏi: “Vậy tại sao Phương Hùng lại chết? Vết thương trên trán ông ta rõ ràng là bị người ta bắn chết, có phải Bạch Kiều Viễn làm không?”

“Chú ta nói không phải chú ta.” Mạc Phi Phi lau nước mắt nói.

“Em tin hắn sao?” Từ Hiểu Lam hỏi.

“Vâng, bởi vì chú ta là người nếu làm thì sẽ tự nhận, qua mấy lần tiếp xúc em có thể thấy được.” Mạc Phi Phi nhìn anh nói.

Từ Hiểu Lam nhìn cô, trước giờ cô không phai là một người có thể tin tưởng người khác, nhưng qua mấy lần tiếp xúc cô lại có thể tin tưởng Bạch Kiều Viễn như vậy đúng là hiếm thấy. Anh trấn an cô: “Anh hiểu rồi, em đi tắm đi.”

“Cảnh sát sẽ tới tìm em đúng không?” Mạc Phi Phi kéo tay anh lại hỏi.

“Đúng vậy, họ sẽ tới tìm em sớm, em có cần anh…” giọng nói của Từ Hiểu Lam còn chưa nói xong Mạc Phi Phi đã chặn lại, cô nói: “Em có cách của mình, anh đừng vì em mà suy nghĩ nhiều nữa, anh cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chắc là anh mệt lắm.” Nói xong cô liền quay người bước về phòng.

Từ Hiểu Lam nhìn bóng lưng cô, vừa rồi ôm cô anh cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô rất nóng. Anh quay người về phía bếp nấu cho cô một bát cháo, sau đó gõ cửa phòng cô nói: “Anh để cháo bên ngoài, khi nào đói em ra ăn nhé!”

Mạc Phi Phi ngồi trên giường không trả lời anh, có lẽ đã đến lúc cô buông tay anh rồi, anh hoàn hảo như vậy, cô lại giống như một đứa trẻ không thể giúp gì cho anh. Từ Diệp nói đúng, cô không nên làm gánh nặng cho anh, ở bên anh chỉ khiến anh thêm lo lắng.



Ngày hôm sau Mạc Phi Phi được người của cục cảnh sát Thành Phố gọi lên gặp, cô rất phối hợp. Vào trong một căn phòng, cô nhìn thấy Diệp Phong với gương mặt nghiêm khắc, anh khác xa với những lần cô gặp trước đó. Có lẽ vì nhiệm vụ cho nên anh phải nghiêm khắc với cô.

“Ngồi đi.” Diệp Phong chỉ chiếc ghế trước mặt cô nói.

Mạc Phi Phi gật đầu ngồi xuống ghế, cô nhìn xung quanh căn phòng một lượt sau đó hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”

“Em đọc tin tức rồi đúng không?” Anh hỏi.

“Em có lướt qua, cũng chẳng có gì đáng xem.” Mạc Phi Phi nhìn anh nói.

“Phương Lão gia và con trai ông ấy chết cùng một ngày, camera được trích từ chỗ họ cho thấy em và Bạch Kiều Viễn đi cùng nhau. Em và hắn đã làm gì khi ở trên thuyền? Tại sao Phương Hùng lại chết?” Diệp Phong nhìn cô hỏi.

Mạc Phi Phi nhìn anh không rời, sau đó nói: “Em không hiểu anh đang nói gì, chuyện hôm đó em hoàn toàn không nhớ.”

“Mạc Phi Phi, chuyện này không đơn giản. Phương đại tiểu thư nói sẽ không bỏ qua chuyện này cho tới khi tìm được hung thủ, em còn không định nói cho anh biết sao?”

“Em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì ngày hôm đó.”

Diệp Phong nhìn cô một lúc, sau đó mệt mỏi ngồi xuống ghế nói:

“Anh biết em sẽ không chịu nói ra những gì mình biết, vậy được rồi anh sẽ nói thẳng ra luôn. Nếu em không nói ra người đàn ông kia đã làm gì vào hôm đó có thể em sẽ bị cho là cấu kết với hung thủ và sẽ ở tù. Từ Hiểu Lam không muốn, cả đội điều tra không muốn, anh cũng không muốn em, nên em hãy nói những gì mình biết cho anh nghe đi.”

Mạc Phi Phi nhìn anh, cô biết anh và mọi người muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn để Bạch Kiều Viễn liên quan tới chuyện này, quan trọng là hắn vì cứu cô nên mới gϊếŧ người. Cô nói: “Em thật sự không biết, dù anh có hỏi bao nhiêu lần câu trả lời của em vẫn là như vậy.”

Diệp Phong đập tay xuống bàn nói:

“Vậy em nói cho anh biết tại sao em lại ở trên con thuyền kia? Phương đại tiểu thư nói rằng thấy người của Phương Lão Gia đưa em lên một con thuyền. Hôm xảy ra chuyện em cũng có mặt ở đó, cũng chính vì em mà Bạch Kiều Viễn mới tới. Phi Phi từ nhỏ đội trưởng Từ có dạy em là không được nói dối trước mặt người lớn đúng không? Hay em có điều khó nói? Nếu không thể nói được anh sẽ giúp em?”

Mạc Phi Phi cười thầm ở trong lòng, đôi khi có một số lời nói, một số hành động của một số người chúng ta không thể xem nó là thật được, bởi vì khi tin rồi chúng ta sẽ thương tích đầy mình. Diệp Phong nói là giúp cô đương nhiên tin, nhưng liệu người khác có giúp cô không? Phía sau anh còn bao nhiêu người muốn Bạch Kiều Viễn chết cô làm sao biết được.

“Nếu em nói anh sẽ tin sao?” Mạc Phi Phi hỏi.

Diệp Phong nhìn cô sau đó gật đầu. “Em nói thử xem.”

“Buổi tối trước ngày chuyện kia xảy ra em bị người của Phương Lão Gia bắt đi. Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trên một con thuyền lớn ở giữa biển, vừa mở mắt ra trước mặt em hoàn toàn là mùi máu tanh sau đó em đã ngất đi và không biết gì nữa. Đó chính là mọi chuyện mà em biết, chắc chắn anh sẽ không tin, nhưng chuyện này là thật.”

“Phi Phi này, em nghĩ mình đang thi một cuộc thi về viễn tưởng sao?” Diệp Phong hỏi.

Mạc Phi Phi lắc đầu nói: “Em đã nói anh sẽ không tin em, nhưng những gì em nói đều là sự thật.”

Diệp Phong nhìn cô đầy trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.