Chương 57: Tôi Sẽ Không Đánh Mất Cô Ấy

Chu Tùng Lâm nhìn hắn không rời, sau đó bật cười nói:

“Đúng là người yêu vào sẽ khác khi chưa biết yêu là gì, cũng không biết tên nào lúc trước nói sẽ không yêu, nhất quyết không yêu vậy mà giờ lại đi nói những lời đó. Nhìn thấy cậu cười tôi chỉ muốn đánh cho cậu một trận, ngứa mắt quá. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra tôi mong cậu có thể mạnh miệng như bây giờ.”

Bạch Kiều Viễn nở nụ cười nói: “Sẽ không, nhất định sẽ không. Cô ấy là người tôi lựa chọn sống cùng đến hết dời, và tôi sẽ không đánh mất cô ấy.”

Chu Tùng Lâm muốn đứng dậy để ghi âm lại tất cả những gì hắn vừa nói nhưng anh lại không làm vậy. Bởi vì anh tin Bạch Kiều Viễn nói được sẽ làm được, hắn chính là kiểu người như vậy nếu yêu nhất định sẽ trân trọng người mình yêu. Anh chuyển đề tài:

“Nhưng sao cậu không cho tôi nói là những vết thương của cậu đã khỏi hả? Cậu muốn giữ cô ta ở bên cạnh?”

Bạch Kiều Viễn liếc xéo anh một cái sau đó nói: “Tôi có lý do của mình, cậu chỉ cần giữ miệng thật tốt là được.”

“Tôi biết cậu đang diễn trò gì, nhưng với tính cách của cô bé đó nếu biết cậu đã lừa mình chắc sẽ không để yên. Tôi khó tò mò không biết cô ta sẽ làm gì.” Chu Tùng Lâm vừa cười vừa nói.

Viễn Tam bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ, với cái tính cách nóng nảy của Mạc Phi Phi chắc chắn sẽ không để yên cho Bạch Kiều Viễn nếu biết hắn lừa mình, anh cũng tò mò.

Bạch Kiều Viễn nhìn ra cửa sổ, thật ra hắn rất sợ cô sẽ biết chuyện hắn cố tình nói dối cô, nếu cô biết cô sẽ làm gì hắn đây? Hắn cũng tò mò.

Đang ngồi thì người làm gọi cả ba ra ngoài ăn cơm, trên bàn bày rất nhiều món ăn, khi nhìn thấy gương mặt không vui của Chu Tùng Lâm liền thay đổi. Anh ngồi xuống ghế nói: “Này nhóc, không nghĩ tới cô lại có tài nấu ăn đấy, nhìn những món ăn vô cùng màu sắc, chắc là ngon lắm.”

Mạc Phi Phi không nhìn Chu Tùng Lâm chỉ cười nhìn về gương mặt của Bạch Kiều Viễn, lúc này hắn cũng đang nhìn cô cười. Cô quay qua nói với Chu Tùng Lâm:

“Thật ra tôi không thích chú, à, nói đúng hơn là không thích tất cả những người ngồi trên bàn ăn này. Nhưng vì ai đó bị bệnh nên tôi mới xuống bếp nấu. Nếu không ăn có thể quay người bỏ đi.”

Chu Tùng Lâm định xông tới sống chết với cô, con nhỏ này ăn nói thật khiến người ta khó chịu nhưng bị Viễn Tam bên cạnh giữ lại. “Bình tĩnh, có ăn là ngon rồi, chúng ta nên biết cảm ơn!”

Chu Tùng Lâm hít một hơi sau đó ngồi xuống ghế, anh nhìn sang gương mặt đang cười của Bạch Kiều Viễn thì càng tức giận hơn. Nhưng lại không thể làm gì, giờ Mạc Phi Phi là một phần cơ thể của Bạch Kiều Viễn rồi, cô đau hắn cũng đau.

Mạc Phi Phi đặt trước mặt Bạch Kiều Viễn một vài món ăn nhẹ dành cho những người vừa ốm dậy nói: “Là tôi đặc biệt làm cho chú, cơ thể không tốt ăn cái này là thích hợp nhất.”

Bạch Kiều Viễn cười gật đầu nói: “Cảm ơn em nhiều lắm!”

Chu Tùng Lâm bên cạnh bất mãn nói: “Tôi cũng đang bị ốm đấy, tại sao không có món đặc biệt. Cô gái, cô đúng là không biết điều.”

“Được rồi, có ăn vẫn hơn là không có.” Viễn Tam bên cạnh kéo áo anh ta nói.

“Đúng vậy, cảm ơn vì bữa ăn.” Chu Tùng Lâm mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn nói.

Mạc Phi Phi cười kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn những món ăn trước mặt Bạch Kiều Viền cười. Mà lúc này người đàn ông cũng đang nhìn cô không rời. Cô kéo người về trước nói: “Ăn đi, tôi đặc biệt làm đấy.”

“Tôi sẽ ăn thật ngon.” Bạch Kiều Viễn nói.

Mạc Phi Phi gật đầu không nói gì. Chu Tùng Lâm và Viễn Tam ở bên cạnh nhìn hai người họ không rời. Cả hai bắt đầu gắp những món ăn trên bàn lên thì một âm thanh khiến cả hai dừng tay lại.

“Phụt.”

Cả hai quay qua người tạo ra âm thanh đó, đôi lông mày không khỏi nhíu lại. Lúc này Bạch Kiều Viễn đang lau miệng, thức ăn bị hắn phụt ra ngoài. Chu Tùng Lâm không nhịn được hỏi: “Không phải cậu bảo thức ăn rất ngon sao? Vừa cho vào đã nhả ra?”

Bạch Kiều Viễn xua tay, mắt nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạc Phi Phi, cô vẫn ăn vô cùng ngon miệng giống như không có chuyện gì, hay là cô cố tình ăn?

“Hai cậu ăn đi, tôi không sao.” Bạch Kiều Viễn nói.

Chu Tùng Lâm và Viễn Tam gật đầu ăn những món ngon trên bàn, trông họ ăn vô cùng ngon khác xa với những món trước mặt hắn. Hắn thử đưa đũa về trước gắp thức nư nhưng bị giọng nói của Mạc Phi Phi chặn lại:

“Đó mới là thức ăn của chú, phải ăn hết, không được bỏ phí.”

Bạch Kiều Viễn rút tay về nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, Chu Tùng Lâm nhìn gương mặt ngây ngô bị ức hiệp của hắn không khỏi buồn cười. Anh không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh này, thật sự không bao giờ nghĩ tới. Hôm nay mặc dù nhiều chuyện khiến anh không vui, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này của Bạch Kiều Viễn anh vô cùng vui.

“Sao vậy? Không ăn sao?” Mạc Phi Phi hỏi nhìn Bạch Kiều Viễn hỏi.

“Không có, không sao hết. Ăn rất ngon, em cũng ăn đi.” Bạch Kiều Viễn nói.

Trong quá trình ăn hắn phải uống năm cốc nước, những món ăn trên bàn mới có thể hết. Chu Tùng Lâm nhìn sang gương mặt nhăn nhó của Bạch Kiều Viễn hỏi:

“Sao vậy? Nhìn gương mặt của cậu không được khoẻ? Cậu vừa ăn vừa uống nước sẽ không tốt cho dạ dày, không phải tôi đã dặn rồi sao? Dạ dày của cậu vốn rất yếu.”

“Cô ấy nấu rất mặn, nếu tôi không uống nước thì làm sao mà ăn hết được.” Bạch Kiều Viễn nói nhỏ nhưng mắt vẫn nhìn về bóng lưng của Mạc Phi Phi như thể sợ cô ấy sẽ nghe thấy.

Chu Tùng Lâm nhìn bóng lưng của Mạc Phi Phi sau đó nói: “Mặn sao? Những món ăn trên bàn đều ngon mà, phải nói là rất ngon. Những món ăn hôm nay rất cũng là lần đầu tiên tôi được ăn, ngon hơn rất nhiều trong nhà hàng.”