Chương 62: Tôi Đang Ở Ngoài

Ngày hôm sau là ngày nghỉ nên Mạc Phi Phi không phải đi học, cô quyết định sẽ ngủ một ngày trên giường, sau đó tôi sẽ đi làm thêm vào buổi tối. Nhưng ý nghĩ đó còn chưa được thực hiện thì Bạch Kiều Viễn đã gọi điện thoại tới, cô không nghe hắn càng gọi đến khi cô nghe mới thôi.

Mạc Phi Phi đạp chăn đứng dậy, cô chỉ muốn đánh cho tên kia một trận. Đạp chăn lấy điện thoại bấm nút nghe, giọng nói đầy tức giận: “Bạch Kiều Viễn, chú muốn chết đúng không? Để yên cho tôi ngủ không được sao?”

“Mở cửa.”

“Cái gì?”

“Mở cửa, tôi đang ở bên ngoài.”

Mạc Phi Phi nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, cô nhìn chiếc điện thoại trong tay đầy nghi hoặc. Bạch Kiều Viễn đến nhà đợi cô sao? Đúng là chuyện không thể nào xảy ra.

“Em đang làm cái gì đấy? Nhanh lên, tôi không muốn chờ đợi. Xung quanh nhà em có nhiều người quá, họ cứ chỉ trỏ tôi không ngừng.” Bạch Kiều Viễn dục nói.

Mạc Phi Phi nhớ ra Bạch Kiều Viễn là một kiểu người hoàn mỹ, khi hắn xuất hiện sẽ có rất nhiều người chú ý tới hắn. Cô chạy nhanh ra ngoài không để ý trên người mình đang mặc gì. Vừa mở cửa cô đã kéo Bạch Kiểu Viễn vào trong. Đây là nhà của Trịnh Phương nên cô không muốn người ta sẽ nói sau lưng cô ấy là đưa đàn ông về nhà.

“Em mong chờ tôi tới đến vậy sao?” Bạch Kiều Viễn nhìn cô hỏi.

Mạc Phi Phi buông tay người đàn ông ra, cô đứng lùi về sau nói: “Chú đừng suy nghĩ nhiều, tôi mong chờ chú cái gì chứ? Tôi không muốn để người ngoài bàn tán thôi, họ quá nhiều chuyện đây là nhà của Phương Phương lỡ họ lại đồn linh tinh thì sao.”

“Thì ra là vậy, thế mà tôi cứ nghĩ em vui mừng quá nên vội chạy ra đón tôi. Đúng là tôi suy nghĩ nhiều rồi, xin lỗi em nhé!” Bạch Kiều Viễn cười nói.

“Chú có gì thì nói luôn đi, tôi phải đi ngủ tiếp.”

Bạch Kiều Viễn chăm chú nhìn cô không rời, Mạc Phi Phi bị ánh mắt của hắn nhìn cho đến sợ hỏi: “Chú, chú nhìn cái gì đấy?”

“Tôi định sẽ nói chuyện tử tế với em, nhưng trước ngực em quá trắng nên tôi không thể duy chuyển mắt và nói chuyện được. Em có thể kéo áo cao lên được không?”

Mạc Phi Phi bị những lời nói đó khiến giật mình, cô cúi đầu xuống nhìn áo ngủ, đúng là quá hở hang. Đây chính là thói quen của cô, cô luôn đi ngủ với một chiếc áo rộng rãi, thói quen này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thể thay đổi.

Cô kéo cao áo, nhìn hắn nói: “Đúng là một tên háo sắc, sao không nói luôn từ đầu đi chứ?”

“Vừa vào nhà em đã nói trước, tôi còn chưa kịp nói gì.”

“Chú…” Mạc Phi Phi tức giận nắm chặt tay, rõ ràng hắn là người nói trước khi vừa bước vào nhà, vậy mà hắn dám nói cô tranh nói hết phần của hắn?

“Em luôn mặc như vậy khi ở cùng với Từ Hiểu Lam?” Bạch Kiều Viễn bỗng nhiên hỏi.

Mạc Phi Phi không nghĩ ngợi trả lời: “Đúng vậy.”

“Sao em dám ăn mặc như vậy với một người đàn ông không phải chồng em hả?”

“Anh ấy rất tốt, chứ không giống như chú. Anh ấy sẽ không lợi dụng hay nhìn ngó trên thân thể tôi như chú.” Mạc Phi Phi nhìn hắn nói.

“Em…” Bạch Kiểu Viễn tức giận nói. Hắn muốn chạy tới dạy dỗ chô một trận nhưng nhớ ra hắn đang theo đuổi cô, làm như vậy có hơi quá, chỉ sợ cô chạy mất.

“Được, trước kia là trước kia, tôi sẽ không để ý đến những chuyện em đã làm gì với những người đàn ông khác. Nhưng từ giờ trở đi em là người phụ nữ của Bạch Kiều Viễn tôi nên em không được để ai chạm vào người mình, nhất định không được em nhớ chưa?”

“Này, chú nói tôi là của chú thì tôi sẽ là của chú sao? Tôi là của tôi, không của ai hết.” Mạc Phi Phi nói.

Cô vừa nói xong Bạch Kiều Viễn kéo cả người cô lại hôn xuống môi cô như đánh dấu chủ quyền, được một lúc hắn lưu luyến buông cô ra nói: “Tôi đã đánh dấu chủ quyền trên người em rồi, từ giờ đừng hòng chạy mất. Tôi nói em là của tôi chính là của tôi, nhớ đấy, không được để người đàn ông khác chạm vào người em.”

“Tên điên nhà chú.” Mạc Phi Phi đẩy mạnh hắn một cái, cô vừa lau miệng vừa mắng.

“Em đi thay đồ đi, tôi cho em mười phút để thay đồ và ra ngoài cùng tôi. Nhanh lên.” Bạch Kiều Viền vừa nhìn cô vừa nói.

“Đi đâu?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Đi rồi sẽ biết, thay đồ đi.” Bạch Kiều Viễn đẩy cô về trước nói.

“Nhưng đi đâu mới được.” Mạc Phi Phi hỏi.

“Thay đồ đi, không nói nhiều.”

“Sao hôm nay chú nói chuyện với tôi trống không vậy chứ?”

“Bởi vì em không ngoan, nếu em ngoan tôi sẽ cư xử khác.”

Mạc Phi Phi bị hắn đẩy vào phòng, mà quan trọng là hắn đẩy vào đúng phòng cô. Đứng trước gương nhìn gương mặt trắng và chiếc áo hở cổ, hôm nay Bạch Kiều Viễn mặc đồ vô cùng trang nghiêm, hắn là muốn dẫn cô đi đâu chứ? Mặc kệ hắn muốn dẫn đi đâu đi, nếu cô mặc đồ trẻ con thì người ta có nghĩ hắn là ba cô không nhỉ? Nghĩ tới đây cô cười xấu xa sau đó bước vào phòng tắm.

Lúc đi ra trên người cô mặc một chiếc váy hồng dài đến gót chân. Trên đầu buộc thêm một chiếc nơ đỏ vô cùng xinh đẹp. Tô thêm chút son môi cô nhìn gương mặt mình trước gương nở nụ cười nói: “Không tồi, như thế này thì không ai nói cô mười tám hết, họ sẽ nói cô chỉ mười lăm tuổi thôi.”

Mở cửa bước ra ngoài cô thấy Bạch Kiều Viễn đang đưa lưng về phía mình, đi về phía hắn cô nói: “Tôi xong rồi, đi thôi.”

Bạch Kiều Viễn quay người lại nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại không vui nói: “Em mặc cái gì đấy?”

“Nhìn mà không thấy sao còn hỏi? Tôi mặc váy.”

“Thay đồ đi, mặc đồ như vậy không hợp với em, quá già.”

“Cái gì mà già chứ? Tôi thích mặc như vậy.”

“Nhưng tôi không thích. Đi thôi, dẫn tôi vào phòng thay đồ.”

Bạch Kiều Viễn đi trước nhưng không thấy Mạc Phi Phi đi theo thì liền kéo cô lại, vào phòng hắn bất ngờ với căn phòng không khác gì truồng lợn của cô nói: “Như thế này mà em cũng ở được? Đây gọi là phòng ở hay chuồng lợn vậy?”

“Nơi này là phòng ngủ đấy, tại mấy ngày nay tôi phải học nhiều nên không có thời gian để dọn dẹp. Chú đi ra ngoài đi.” Mạc Phi Phi vừa đẩy Bạch Kiều Viễn vừa bất mãn nói.

Bạch Kiều Viễn đứng yên tại chỗ dù cô có đẩy như thế nào hắn cũng không xi dịch được mm nào. “Em mở tủ xem quần áo trong tủ có gì đi, nếu không em sẽ mặc đồ mà tôi chuẩn bị từ trước.”

“Tôi sẽ không mặc đồ của chú đem đến.” Mạc Phi Phi đẩy hắn nói.

“Vậy em mở tủ để tôi xem quần áo của em đi, nhanh lên em đang tốn thời gian của tôi đấy.” Bạch Kiều Viễn nhìn đồng hồ trên tay nói.

“Chỉ là đi ra ngoài thôi, còn tốn thời gian cái gì không biết.”

Mạc Phi Phi vừa lẩm bẩm vừa mở cửa tủ quần áo của mình ra, mở ra xong cô vội đỏ mặt, quần áo nhỏ của cô xếp ngổn ngang ở ngay bên ngoài vừa mở đã nhìn thấy. Cô vội chạy về trước che đi chúng nhưng Bạch Kiều Viễn vẫn nhanh hơn cô, hắn đi tới kéo cô ra sau và đến trước tủ.

Cô thấy hắn động tay mấy cái và lấy từ tủ ra một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần bò xanh ống rộng nói: “Cái này phù hợp nhất. Về áo trong thì em mặc màu trắng này đi, sẽ hợp hơn chiếc áo đen em đang mặc.”

Nghe hắn nói xong cô vội ôm trước ngực, hắn có thể nhìn xuyên qua áo cô sao? Sao hắn biết bên trong cô đang mặc áo nhỏ màu đen chứ? “Chú không biết ngại ngùng là gì nhỉ?”

“Mặt tôi bị đạn và súng làm chai nên không còn biết ngại là gì. Sao, em ngại à?” Bạch Kiều Viễn đặt quần áo vào trong tay cô nói.