Chương 69: Công Khai

Mạc Phi Phi và Bạch Kiều Viễn cùng nhau ra ngoài, công khai trước mặt nhiều người hơn. Tin tức Bạch Kiều Viễn cũng rầm rộ trên mạng xã hội, nhưng lại không biết cô gái may mắn đó là ai. Họ có chụp được gương mặt chính diện của cô mà chỉ chụp được bóng lưng. Sau khi Chu Tùng Lâm biết chuyện anh ta có trêu hai người mấy ngày, nhưng sau đó là chúc phúc cho cả hai.

Buổi sáng khi Mạc Phi Phi đi học, Bạch Kiều Viễn trên xe nhìn bóng lưng cô, hắn muốn được cùng cô nắm tay bước vào trong để cho những cậu bạn học của cô biết cô là của hắn nhưng cô không cho phép hắn làm điều đó.

Về đến nhà Chu Tùng Lâm nhìn thấy gương mặt không vui của hắn hỏi: “Cậu làm sao đấy? Người ta đi học thôi mà cậu cũng khó chịu? Chẳng lẽ cậu muốn nhốt người ta vào l*иg sao?”

“Đúng vậy, nếu có thể tôi muốn nhốt cô ấy vào trong l*иg để cô ấy không thể rời xa tôi. Nhìn thấy những ánh mắt say đắm của bạn học cô ấy tôi liền khó chịu, đúng là những thằng oắt con chúng nó còn nháy mắt với tôi nữa chứ.” Bạch Kiều Viễn vừa cởϊ áσ vừa nói.

“Được rồi, cậu làm như vậy người ta lại bảo cậu gia trưởng đấy, chiếm hữu quá cao cũng không tốt, để cô ấy có không gian riêng của mình thì hai người mới hạnh phúc, đừng bó buộc cô ấy quá.” Chu Tùng Lâm nhắc nhở.

Bạch Kiều Viễn nhìn anh ta, hắn cảm thấy anh ta nói rất đúng. Hắn như vậy rất là quá đáng, cô cần có thời gian để chấp nhận hắn, và người bên cạnh cô cũng vậy. Nhưng hắn không vui khi có nhiều ánh mắt nhìn cô.

“Cậu đi đâu đấy?” Chu Tùng Lâm thấy Bạch Kiều Viễn mặc lại áo liền hỏi.

Bạch Kiều Viễn cười nói: “Tôi ra siêu thị mua đồ ăn nấu cho cô ấy, mấy hôm nay cô ấy gầy đi rất nhiều.”

“Tại hôm qua cậu quá sức nên mới nghĩ tới cô ấy chứ gì, cậu mà tốt đột xuất tôi chết liền.” Chu Tùng Lâm cười nói.

Bạch Kiều Viễn đá vào không khí nói: “Cậu về được rồi, dừng để tôi nhìn thấy mặt cậu.”

Chu Tùng Lâm che miệng đứng dậy nói: “Cậu nghĩ tôi muốn ở lại à? Tôi về cho cậu xem.”

Chu Tùng Lâm nói xong liền đứng dậy rời đi. Bạch Kiều Viễn nhìn bóng lưng của anh ta lắc đầu, sau đó quay người rời đi. Đi siêu thị, về nhà chuẩn bị cơm sau đó đến trường đón cô. Hắn cảm thấy làm vậy không khác gì một người ba, nhưng ai bảo hắn hơn cô mười tuổi chứ, nếu không làm như vậy cô không muốn ở bên hắn nữa thì sao.

Đến trường học vừa đúng lúc Mạc Phi Phi tan học, người đàn ông vẫy tay ý nói cô đi đến. Lúc này cô đang bước đi cùng với mấy bạn học, họ kéo tay lại nói: “Người đàn ông kia hoàn hảo quá, không biết anh ta đang tìm ai nhỉ?”

Người bên cạnh vội nói: “Chắc là tìm một hoa khôi nào đó của trường mình rồi, tôi khá băn khoăn người may mắn đó là ai đấy.” Một người khác nói.

Mạc Phi Phi nắm chặt tay đưa mắt nhìn Bạch Kiều Viễn, hắn định làm cái gì vậy chứ? Định tạo sự chú ý trước mặt bạn học của cô? Còn ăn mặc chỉnh chu và đi chiếc xe sang trọng như vậy? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận nên Mạc Phi Phi chạy nhanh về phía Bạch Kiều Viễn, cô dang tay nhảy lên người hắn. Bạch Kiều Viễn bất ngờ vội ôm chặt cô vào lòng để cô không ngã.

“Em sao vậy?” Hắn hỏi.

“Tạo sự chú ý, em muốn để người khác biết anh là của em, chỉ một mình em mà thôi.” Mạc Phi Phi ôm cổ hắn nói.

“Em làm vậy để những người bạn học không được phép nhìn anh nữa đúng không? Em ghen rồi?”

“Đúng vậy, em ghen đấy. Anh hoàn hảo quá nên em mới sợ, nói cho anh biết nếu anh dám khiến em tổn thương và chảy nước mắt em sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Mạc Phi Phi ôm chặt hắn nói.

Bạch Kiều Viễn gật đầu vòng tay ôm chặt người cô nói: “Anh hứa, cả cuộc đời này anh chưa hứa với ai hết, riêng mình em, chỉ có em là đặc biệt và ngoại lệ.”

“Thật sao? Sau này dù chuyện gì có xảy ra anh cũng không buông tay, không khiến em tổn thương chảy nước mắt và không rời xa em đúng không?”

Bạch Kiều Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng sau đó nói: “Chắc chắn, chắc chắn anh sẽ không buông tay em. Nhưng anh chỉ sợ anh sẽ già trước em, sợ anh sẽ rời bỏ em trước vì anh lớn hơn em mười tuổi.”

Mạc Phi Phi cười nói: “Sẽ không đâu, sau này khi về già chúng mình sẽ ở cùng nhau, nuôi nấng những đứa con của chúng mình thành người, nhất định anh không được rời đi trước.”

“Ừm, anh hứa. Vậy chúng ta cùng nhau về tạo hình thôi, anh sẽ cố gắng thật nhiều mới khiến chiếc bụng này của em nhô cao được.” Bạch Kiều Viễn vừa ôm cô vừa nói.

Mạc Phi Phi ngồi trong xe che mặt cười, người đàn ông này thật biết cách nói chuyện và cũng khiến người ta đỏ mặt không thôi.

“Nhưng chúng ta như vậy có được gọi là công khai không? Anh sẽ không sao và em sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

“Không sao, những người có thể gây hại cho em đã không còn sống trên đời, và nếu có xuất hiện anh cũng khiến hắn chết không chỗ chôn. Nhưng Tống Hiểu Lăng em và anh ta tiếp xúc ít một chút, người đàn ông đó không giống như bề ngoài đâu.

“Giống anh sao?”

Bạch Kiều Viễn quay qua hỏi: “Giống anh là sao?”

“Giống anh bên ngoài lạnh lùng người bên trong ấm áp, không giống như vẻ bề ngoài đó.”

Bạch Kiều Viễn đẩy trán cô nói: “Vậy em có chấp nhận anh như vậy không?”

“Có, em rất thích anh, rất thích.”

Bạch Kiều Viễn kéo người hôn lên trán cô, sau đó thắt dây an toàn và rời đi nói: “Anh cũng vậy, rất thích em. Lần đầu tiên gặp em có chút bướng, có chút ngang ngược lại có chút cứng đầu không sợ gì. Nhưng tiếp xúc với em lâu thì mới biết cái gì em cũng sợ, anh cũng không nghĩ em sợ máu.”

“Em cố gắng tỏ ra đấy, bởi vì em yếu đuối sẽ không ai yêu thương em hết. Mỗi ngày em nghĩ chỉ cần mạnh mẽ tất cả sẽ qua, bản thân sẽ không bị người ta tổn thương. Mỗi khi đi làm về vào buổi tối em luôn sợ nên mở nhạc rất to, và xem mọi chuyện xung quanh không liên quan tới mình, em đã suy nghĩ như vậy đấy.”