Chương 70: Chúng Ta Sinh Con Nhé?

“Từ giờ trở đi em cứ là em đi, đừng cố gắng nữa được không? Anh có thể hiểu được cảm giác em đa trả qua bởi vì anh đã từng.” Bạch Kiều Viễn nhìn cô nói.

Mạc Phi Phi gật đầu nói: “Vâng, em nhất định sẽ như vậy. Em sẽ cố gắng làm một người bình thường. Nhưng nếu yếu đuối quá thì…”

Giọng nói còn chưa hết Bạch Kiều Viễn đã nói trước: “Anh sẽ làm tất cả, bảo vệ, chăm sóc cho em nên em đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa được không?”

“Vâng, em sẽ làm vậy.” Mạc Phi Phi cười nói.

“Thế mới ngoan.” Bạch Kiều Viễn nói xong bắt đầu lái xe.

Mạc Phi Phi nhìn sang gương mặt của hắn, sau đó nói: “Thật ra Tống Hiểu Lăng đã từng cứu em đấy.”

“Là sao?”

“Ngày A Trương chết người muốn gϊếŧ em là đàn em của anh ta, nhưng Tống Hiểu Lăng không biết tại sao xuất hiện, anh ta đã bảo họ không được làm hại và đưa em đến bệnh viện. Nếu không có anh ta có lẽ em đã không thể ngồi ở đây nói chuyện với anh.”

“Em nhớ ra chuyện hôm đó rồi?” Bạch Kiều Viễn dừng xe chờ đèn đỏ hỏi cô.

“Đúng vậy, thời gian trước có rất nhiều đoạn ký ức bỗng nhiên quay về. Em cũng không còn sợ máu nữa, có lẽ do lần cầm súng gϊếŧ chết Trương Vân để cứu anh đã khiến căn bệnh của em biến mất. Em phải cảm ơn anh mới đúng, à, em biết món đồ anh đang tìm là gì, nó đang ở chỗ của em. Nhưng em có một điều kiện, anh đừng gây khó dễ cho Tống Hiểu Lăng được không? A Trương đã không còn, anh ta tuy làm nhiều chuyện xấu nhưng chưa từng làm hại em, anh có thể vì em mà nhẹ tay với anh ta được không?”

“Anh hiểu, anh hiểu em muốn nói gì. Yên tâm, anh sẽ không làm vậy, anh hứa với em.” Bạch Kiều Viễn xoa đầu cô nói.

Mạc Phi Phi gật đầu cười, yêu một người hơn tuổi mình thật thích, họ sẽ làm tất cả và mình không cần phải làm cái gì hết, họ cũng hiểu mình cần và mình thật sự muốn gì.

Về đến nhà Bạch Kiều Viễn bày những món ăn mình tự nấu đặt lên bàn, xung quanh là những ngọn nến ấm áp. Hắn bảo người làm đi ngủ sớm và có chuyện gì cũng không được ra khỏi phòng ngủ. Trên người Mạc Phi Phi mặc một chiếc áo mỏng hở vai gợi cảm, còn Bạch Kiều Viễn là một bộ quần áo đơn giản ở nhà. Ban đầu cô có chút bất mãn vì hắn được mặc quần áo tử tế mà dám bắt cô mặc quần áo mỏng manh thế này, nhưng khi biết được hắn có ý đồ gì cô chỉ cười và đồng ý mặc.

Trong quá trình ăn hắn luôn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô không rời, mỗi khi cô di chuyển trước ngực cũng vì vậy mà chuyển động theo. Đôi mắt người đàn ông hít lại, hắn hít một hơi điều chỉnh hơn thở của mình. Lúc này Mạc Phi Phi mới để ý trước ngực sau đó nói:

“Anh mau ăn đi không em sẽ chọc mù mắt anh đấy.”

Bạch Kiều Viễn cười cúi đầu, khi cô buông đũa trên tay xuống người đàn ông đến bên cạnh cô hỏi: “Em ăn no rồi chứ?”

“Đúng vậy, anh thì sao?”

“Anh chưa no.” Bạch Kiều Viễn vừa cười vừa nói.

“Vậy để em lấy thêm cho anh cơm nhé?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Anh muốn ăn cái khác, cái mà không khiến người anh em của anh khó chịu ấy.”

“Anh quá đáng, em đang ăn cơm đấy.” Mạc Phi Phi đánh hắn nói.

“Không phải em muốn sinh con sao? Em vừa nói lúc trên xe đấy, đừng có nuốt lời.”

“Lúc đó không suy nghĩ nên em mới nói vậy thôi, em còn đi học nếu mang thai sẽ ra sao đây? Vừa mang thai vừa đi học sẽ bị nhà trường đuổi đấy.”

“Nếu em mang thai anh sẽ giúp em bảo lưu, sau khi sinh xong anh sẽ để em đi học trở lại, yên tâm lúc đó mọi chuyện vẫn không thay đổi.” Bạch Kiều Viễn vừa xoa xương quai xanh của cô vừa nói.

“Nhưng như vậy được không?” Mạc Phi Phi đánh bàn tay không yên phận của hắn nói.

“Được chứ, có anh lo em sợ gì chứ. Nếu nhà trường không cho anh sẽ có cách trị họ, anh đã làm chắc chắn sẽ yên ổn.” Bạch Kiều Viễn vừa xoa lưng cô vừa nói.

“Thật sao?”

“Thật, anh chưa từng gạt em đúng không?”

“Hình như là chưa.”

“Vậy làm thôi, chúng ta cùng nhau sinh con.”

“Anh thích con trai hay con gái?” Mạc Phi Phi chỉ chăm chú hỏi mà không hề biết người đàn ông trước mặt đã không còn mảnh vải che thân đứng trước mặt cô. Mạc Phi Phi trợn tròn mắt nói: “Anh… sao anh có thể cởi đồ trong phòng khách chứ? Anh…”

“Sẽ không có ai dám bước ra ngoài lúc này, nếu họ dám bước ra anh sẽ không để yên. Camera anh cũng tắt rồi, sẽ không ai thấy được chúng ta đang làm gì. Em thích rồi còn ngại cái gì, làm như chưa từng làm vậy.” Vừa nói hắn vừa kéo váy cô lên.

Mạc Phi Phi chỉ có thể nằm đó nhìn người đàn ông muốn làm gì thì làm. Cả cơ thể cô bị hắn nhấc bổng lên sau đó đặt cô lên bàn ăn, hắn giống như một vị vua vậy muốn làm gì cô liền hùa theo. Đau đớn đi qua sự kɧoáı ©ảʍ liền xuất hiện, cô mong muốn nhiều hơn nên ôm chặt cơ thể hắn, cùng hắn hoà vào làm một. Những cơn gió nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ như muốn chứng minh hai người ở trong phòng là một đôi hạnh phúc.

Cả hai dừng lại cuộc kịch liệt là ở trên phòng ngủ, bị hắn lăn đi lăn lại rất lâu Mạc Phi Phi nhìn người đàn ông đang vui vẻ đứng trước mặt mình nói: “Anh, anh…”

“Anh cái gì? Anh đâu phải anh trai em.” Bạch Kiều Viễn nhìn cô nói.

“Không có người anh trai nào lại làm như vậy với em gái của mình hết.” Mạc Phi Phi kéo chăn lên che cơ thể của mình nói.

“Cũng không có người em gái nào nhiệt tình như em, vừa rồi em còn nói em muốn nhiều hơn.” Bạch Kiều Viễn cười nói.

Mạc Phi Phi nắm chặt tay nói: “Là anh dụ dỗ em sao giờ anh dám nói như vậy chứ?”

“Nhưng em cũng hùa theo anh đúng không?”

“Anh, anh…” Mạc Phi Phi chỉ gương mặt đang cười của người đàn ông nhưng không nói được gì. Đúng, là cô đã hùa theo hắn, là cô muốn hắn làm nhiều hơn nữa.

“Được rồi, anh biết mình sai rồi, là anh dụ dỗ em chứ không phải em hùa theo anh.” Bạch Kiều Viễn đặt một nụ hôn lên trán cô nói, bởi hắn biết cô đang không vui, và hắn không muốn khiến cô buồn.

“Là anh nói đấy nhé!” Mạc Phi Phi cười nói.

“Ừm, là anh, tất cả đều là lỗi của anh. Em đi tắm đi.” Bạch Kiều Viễn kéo cô dậy nói.

Mạc Phi Phi đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn những dấu hôn rõ ràng trên cơ thể môi bất giác mỉm cười. Cô và Bạch Kiều Viễn từ khi gặp nhau đến bây giờ cũng gần nửa năm rồi, từ ghét bỏ, đôi khi là hận rồi đến yêu nhau, trước giờ cô không hề nghĩ tới người đàn ông mình yêu sẽ là người như vậy. Hắn có thể lạnh lùng với cả thế giới, nhưng lại ôn nhu và nhẹ nhàng với một mình cô. Bàn tay bất giác sờ vào bụng mình, cô mong chờ nơi này xuất hiện một đứa trẻ, cô muốn làm mẹ, muốn thử cảm giác mang thai.