Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 71: Lấy Anh Nhé?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bước ra ngoài đã thấy Bạch Kiều Viễn quần áo chỉnh chu ngồi trên giường, nhìn hắn lúc này và vừa rồi như hai người xa lạ vậy. Hắn vẫy tay ý nói cô lại gần. Mạc Phi Phi ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: “Anh trai muốn nói gì với em gái nữa?”

“Anh trai muốn cưới em.”

Mạc Phi Phi quay qua nhìn hắn đầy bất ngờ sau đó hỏi: “Anh nói gì vậy?”

“Nhìn anh không nghiêm túc hay sao mà em bất ngờ vậy?” Bạch Kiều Viễn nhìn cô hỏi.

“Vâng, không hề nghiêm túc.” Mạc Phi Phi nói.

Bạch Kiều Viễn quỳ xuống trước mặt cô, hắn lấy chiếc hộp cầm sẵn trong tay ra, sau đó dơ một chiếc nhẫn đến trước mặt cô nói:

“Lấy anh được không? Ở thời điểm hiện tại anh chưa thể cho em một cái đám cưới hoàn hảo nhất, chưa thể để em mặc chiếc váy cưới lộng lẫy nhất để đứng trước mặt nhiều người. Nhưng với trái tim trân thành chỉ biết yêu em anh hứa sẽ dành tất cả tình yêu thương của mình cho em. Em lấy anh được không?”

Mạc Phi Phi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, hắn đưa cô đi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác, đưa cô đi từ khuân bậc cảm xúc này qua cảm xúc khác. Cô rất vui, thật sự rất vui. Đặt bàn tay của mình vào bàn tay của hắn nói:

“Em đồng ý, em đồng ý. Dù không có một lễ cưới với nhiều người chứng kiến cũng không sao, không mặc được chiếc váy cưới đẹp nhất cũng không sao. Em chỉ cần anh, người cùng em bước vào lễ đường là anh mà thôi.”

Bạch Kiều Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, nước mắt không tự chủ mà rơi ra. Hắn vui nên mới chảy nước mắt, vui nên mọi thứ mới như vậy. Quan trọng là cô đã đồng ý cùng hắn bước tiếp đoạn đường sau này.

“Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em rất nhiều!” Bạch Kiều Viễn cười nói.

Mạc Phi Phi đưa tay lau nước mắt cho hắn, cô nói: “Anh hạnh phúc nên mới chảy nước mắt hả?”

“Chắc là vậy đấy.”

“Đeo nhẫn cho em đi, em dơ tay đến mỏi rồi này.” Mạc Phi Phi cười nói.

Bạch Kiều Viễn cười đeo nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn vừa in không một chút dư thừa. Cô cười nói: “Nếu một ngày em muốn tháo ra chắc là cũng khó mà tháo được quá.”

“Là anh cố tình mà, đeo nó vào rồi không thể tháo ra được. Đây cũng chính là ý nghĩa của nó, anh đã đặt riêng đấy, cả thế giới chỉ một mình em được đeo thôi.” Bạch Kiều Viễn ngồi bên cạnh cô nói.

“Anh đặt trước sao? Nếu em không đồng ý có phải nó sẽ bị để xó không?”

“Anh biết em sẽ đồng ý nên mới đặt, em nhất định phải đồng ý, bởi vì bỏ lỡ anh rồi rất khó để tìm kiếm được người đàn ông nào hoàn mỹ như anh.” Bạch Kiều Viễn dừng gương mặt đắc ý nói.

“Anh thôi tự mãn đi được không?” Mạc Phi Phi cười nói.

“Anh nói thật mà, em cũng công nhận như vậy đúng không?” Bạch Kiều Viễn nhìn chiếc nhẫn trong tay cô nói.

“Nhẫn của anh đâu? Em cũng muốn đeo cho anh.” Mạc Phi Phi hỏi.

“Anh muốn em đeo cho anh vào lễ cưới, anh đã chuẩn bị sẵn rồi, cũng xem ngày luôn rồi, tuần sau chính là thời điểm đẹp nhất để chúng ta kết hôn.” Bạch Kiều Viễn nói.

“Tuần sau hả?” Mạc Phi Phi bất ngờ hỏi.

“Đúng vậy, tuần sau.”

“Nhưng em chưa chuẩn bị tâm lý, anh nhìn đi mặt em như thế này sẽ không xinh đẹp.”

“Em rất xinh đẹp, em xinh đẹp hơn những người phụ nữ khác rất nhiều. Em không tin anh?”

“Thật sao?”

“Ừm, đương nhiên là thật rồi.” Bạch Kiều Viễn nói.

Mạc Phi Phi gật đầu ôm cổ hắn. Bạch Kiều Viễn vỗ vỗ lưng cô nói: “Hôm đó em không cần phải làm gì hết, chỉ cần bước vào lễ đường cùng anh là được.”

“Cảm ơn anh!”

“Tại sao lại cảm ơn anh?”

“Nếu anh không xuất hiện có lẽ em sẽ không hạnh phúc như thế này rồi, cảm ơn anh nhiều lắm.”

“Cô bé ngốc, anh mới là người nên cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em vì đã xuất hiện bên cạnh anh, yêu thương và chấp nhận một người như anh.” Bạch Kiều Viễn xoa đầu cô nói.

Mạc Phi Phi ôm chặt cổ hắn, cô muốn khoảnh khắc này trôi qua lâu hơn một chút, cô muốn sự vui vẻ này mãi mãi không qua đi.



Ngày hôm sau, chở Mạc Phi Phi đi học xong Bạch Kiều Viễn liền về căn biệt thự của mình, thấy Viễn Tam đang đứng hắn hỏi: “Có chuyện gì sao? Khiến cậu đích thân đến chắc chắn là chuyện quan trọng.”

“Anh nhờ tôi điều tra chuyện cái chết của ba mẹ anh năm xưa thời gian trước tôi đã điều tra ra chút manh mối. Nhưng phải mấy ngày sau họ mới gửi thông tin cụ thể tới.” Viễn Tam nói.

“Vậy sao? Thế thì tốt quá, hai tháng mới có kết quả, giờ cậu làm việc không còn linh hoạt như trước rồi đấy. À, có việc cho cậu làm đây, tuần sau tôi và Phi Phi sẽ kết hôn, cậu giúp tôi lo chuyện của các anh em, tôi sợ mình không có thời gian lo cho họ.” Khi nhắc tới đám cưới nụ cười của Bạch Kiều Viễn vô cùng vui vẻ.

Viễn Tam nhìn gương mặt vui vẻ của Bạch Kiều Viễn muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói. Anh đứng lùi về sau nói: “Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm làm chuyện của mình đi.”

“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?” Bạch Kiều Viễn hỏi.

“Không có, tôi không có gì muốn nói hết. Anh nghỉ ngơi đi, thời gian tới chắc là sẽ mệt mỏi lắm.” Nói xong Viễn Tam liền quay người rời đi.

Bạch Kiều Viễn nhìn cánh cửa đóng chặt không khỏi suy nghĩ, chắc chắn VIễn Tam đang giấu hăn gì đó nhưng hắn lại không biết là gì. Mà lúc này hắn đang vui vẻ dù cho có chuyện gì hắn cũng sẽ không để tâm.

Sau khi nghe tin Mạc Phi Phi sẽ kết hôn Trịnh Phương Phương như muốn bùng nổ, cô ấy bám chặt lấy cô không chịu buông, hỏi rất nhiều đến khi cô chịu nói mới thôi. “Cậu kết hôn với tên Bạch Kiều Viễn đó sao? Cậu nói thật chứ? Không đùa đúng không?”

“Tớ chưa bao giờ lừa cậu đúng không?” Mạc Phi Phi dừng chân lại hỏi.

“Hình như chưa, nhưng cậu xác định lại tình cảm của mình rồi sao? Cậu thật sự sẽ kết hôn với hắn?”

“Ừm, chúng tớ yêu nhau và muốn đi đến kết hôn. Chúng tớ cũng có cả dự định sinh con, có lẽ nơi này đã có một sinh mạng rồi.” Mạc Phi Phi vừa nói vừa sờ tay vào bụng mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »