Chương 72: Em Sẽ Hạnh Phúc

Trịnh Phương Phương trợn tròn mắt nhìn Mạc Phi Phi, còn nhỏ này bình thường ít nói vậy mà cũng gan phết, còn ngủ với đàn ông trước khi kết hôn, còn cái gì mà đã có sinh mệnh nữa chứ. Cô ấy đến trước mặt cô hỏi:

“Cậu xác định rồi sao? Không phải hai tuần trước cậu còn nói mình và anh ta không có chút quan hệ nào sao? Giờ lại làm như yêu nhau được mấy kiếp vậy? Gia đình người ta ra sao cậu đã tìm hiểu kỹ chưa?”

“Phương Phương, không phải cậu từng nói tình yêu là của chúng ta chứ không phải của gia đình sao? Tớ không quan tâm gia đình anh ấy ra sao, cũng không quan tâm họ như thế nào, tớ chỉ biết tớ yêu anh ấy, sẽ cùng anh ấy kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau.” Mạc Phi Phi nhìn Trịnh Phương Phương nói.

“Đúng là tớ từng nói vậy, nhưng cậu xác định rồi?” Trịnh Phương Phương hỏi.

“Đúng vậy, tớ xác định rồi và chắc chắn sẽ không lấy ai ngoài anh ấy.” Mạc Phi Phi cười nói.

“Được rồi, cuộc sống là của cậu đương nhiên phải do cậu lựa chọn rồi. Nhưng tớ chỉ muốn nói một điều thôi, nếu anh ta khiến cậu khóc cứ nói với tớ, tớ sẽ không để yên cho anh ta đâu.” Trịnh Phương Phương cầm tay cô nói.

“Ừm, tớ hiểu mà. Nếu anh ấy khiến tớ khóc tớ sẽ là người đánh anh ấy trước cậu được chưa?”

“Được, sợ lúc đó cậu không nhẫn tâm mà ra tay ấy. Cậu định mời ai không?”

“À, tớ chỉ thông báo cho cậu và một vài người thân thôi. Chúng tớ. muốn kết hôn trong thầm lặng.”

“Cái gì? Cậu bị cái gì đấy? Kết hôn trong thầm lặng cái gì? Như vậy người thiệt thòi không phải là cậu sao? Không được, tớ không đồng ý.” Trịnh Phương Phương đập bàn nói.

“Không phải, cậu nghe tớ nói đã. Trước mắt chúng tớ sẽ làm như vậy, để vài năm nữa anh ấy lui về cuộc sống bình thường không còn mang cái mác đại ca xã hội đen nữa chúng tớ sẽ tổ chức tiệc lớn để nhiều người biết. Tớ không hề thấy thiệt thòi, ngược lại là anh ấy mới đúng.”

“Đúng là khi yêu con người ta thường đánh mất tôn nghiêm và lý trí, tớ cũng muốn xem hai cậu sẽ ra sao. Nếu cậu đã quyết định tớ cũng không thể làm gì ngoài chúc phúc cho cậu. Nhưng hôm đó không mời tớ tới sao? Trịnh Phương Phương hỏi.

Mạc Phi Phi vỗ bàn tay cô ấy nói: “Đúng vậy, lễ cưới chỉ có hai chúng tớ thôi.”

“Cần quà gì không?”

“Không cần đâu, sau khi kêt hôn xong tớ sẽ mời câu một bữa được không?” Mạc Phi Phi an ủi.

“Tạm vậy, mặc dù tớ tổn thương nhưng vì cậu muốn lên tớ chấp nhận vậy.” Trịnh Phương Phương cười nói.

Sau khi chia tay với Trịnh Phương Phương Mạc Phi Phi gọi điện thoại cho Từ Hiểu Lam. Anh nói anh bận không thể ra ngoài nếu cô nói chuyện có thể nói qua điện thoại, cô cảm thấy nói qua điện thoại sẽ tiện hơn là hai người gặp mặt.

“Tuần sau em và Bạch Kiều Viễn sẽ kết hôn. Anh Hiểu Lam, em không cần anh đến, em chỉ muốn nói rằng sau này không có anh ở bên cạnh em vẫn sống tốt và anh không cần phải lo lắng cho em nữa. Anh hãy phải sống thật tốt nhé? Buông bỏ những chuyện trước kia và sống hạnh phúc bên cạnh Phương Hàn Thanh, anh hứa với em được không?”

Từ Hiểu Lam cười qua điện thoại sau đó nói: “Anh hiểu mà, em yên tâm, hiện tại. Anh sống rất tốt, em cũng phải hạnh phúc nhé?”

“Vâng, em cảm ơn anh!” Mạc Phi Phi nói.

“Phi Phi…” Giọng nói của Từ Hiểu Lam ở bên kia điện thoại.

“Dạ?”

“Em nhất định phải hạnh phúc nhé? Nếu hắn đối xử không tốt với em cứ nói với anh, anh không thể đánh lại anh ta nhưng anh có cách trừng trị anh ta.” Giọng nói anh rất nhẹ nhàng.

“Vâng, em sẽ hạnh phúc. Cảm ơn anh!” Nói xong Mạc Phi Phi liền tắt điện thoại. Lúc trước cô từng nghĩ Từ Hiểu Lam mới là người cô yêu đến cuối đời, nhưng sau này xảy ra nhiều chuyện cô mới biết khi đó mình quyết định quá sớm. Nhất định sau này cô và anh sẽ hạnh phúc chỉ là mỗi người đi mỗi con đường khác nhau.

Từ Hiểu Lam bên này đặt điện thoại bên tai rất lâu, giọng nói nhỏ nhẹ của Mạc Phi Phi vẫn còn vang vọng bên tai anh. Cô nói cô sẽ kết hôn cùng Bạch Kiều Viễn, khi đó anh nhờ hắn chăm sóc cô là lựa chọn đúng phải không?

“Cục trưởng, chúng ta đi học thôi.” Bên cạnh có người gọi anh.

Từ Hiểu Lam dừng lại những suy nghĩ gật đầu nói: “Đi thôi.”



Khi Mạc Phi Phi về đến nhà Bạch Kiều Viễn đã dọn sẵn những món ăn ngon trên bàn, hắn đi tới kéo cô vào trong bếp rửa tay, sau đó kéo cô ra bàn ăn.

“Anh giống hệt một người ba quan tâm con gái vậy.” Mạc Phi Phi không nhịn được nói.

Bạch Kiều Viễn nghe có chút không vui nói: “Không có đứa con gái nào lại ngủ cùng với ba của mình hết.”

Mạc Phi Phi đưa tay đánh hắn nói: “Anh lại đùa em?”

“Không dám, không dám. Ai dám đùa vợ của anh chứ anh không dám.”

“Ăn đi, đều là những món em thích đó. Ăn mới có sức khoẻ.”

“Anh lại định làm gì? Anh muốn khiến ở đây của em nhô cao mà.” Bạch Kiều Viễn cười xấu xa nói.

“Em chưa được ăn cơm đâu, anh không được chạm vào em.”

“Anh chờ em ăn xong mới chạm, ăn đi.” Bạch Kiều Viễn nói xong gặp cho cô một miếng thịt bò đặt vào bát cho cô. Mạc Phi Phi cũng không ghét bỏ những hành động này của hắn mà cảm thấy hắn rất đáng yêu. Cô gật đầu ăn những món ăn trên bàn, sau khi ăn xong cô cùng Bạch Kiều Viễn đi dạo xung quanh căn biệt thự. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nói tất cả cho cô nghe, về gia đình, cuộc sống trước kia của hắn.

Thì ra hắn mất ba mẹ từ nhỏ, hắn từng có tất cả bỗng nhiên bị mất hết sau một đêm. Hắn hận người đã hại ba mẹ hắn, cũng hận người đã khiến hắn bị như thế. Sau khi nghe xong Mạc Phi Phi ôm chặt hắn an ủi. Thật ra cô hiểu cảm giác đó vì cô từng trải qua, lúc trước cô cũng hận ba và mẹ kế của mình vì họ mà mẹ của cô mới chết. Đến hiện tại cô vẫn hận dù thời gian đã trôi qua rất lâu.

“Sẽ không sao đâu, sau này có em ở bên cạnh anh rồi nên anh không sợ cô đơn nữa.”

“Cảm ơn em.”

Buổi tối đó hai người họ ôm chặt nhau không rời, như muốn bày tỏ tất cả cho người kia bất. Mạc Phi Phi vốn rất sợ sự nhiệt tình của hắn, bởi vì mỗi khi làm hắn thường làm rất nhiều lần, nhiều đến mức ngày hôm sau tỉnh dậy cô không thể đi lại được.

“Em mệt lắm, dừng lại được không? Chân em không thể nhấc được rồi này.” Mạc Phi Phi đầu hàng nói.

Bạch Kiều Viễn ở trên ngươi cô vẫn ra vào không chịu dừng lại, Mạc Phi Phi tức giận đập tay xuống ga giường, cuối cùng mệt và thϊếp đi lúc nào cũng không biết.