Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 73: Lễ Cưới

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đau thương yêu thương hóa ra chỉ là cảm xúc nhất thời. Có yêu thương rồi sẽ có đau thương!”

*… *

Lễ cưới của cô và Bạch Kiều Viễn được tổ chức trong nhà thờ, chỉ có cô hắn và cha xứ. Mạc Phi Phi đợi hắn rất lâu nhưng không thấy hắn xuất hiện, lễ cưới còn ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu.

“Con qua đó gọi điện thoại.” Mạc Phi Phi nói với cha xứ.

Cha xứ gật đầu cười. Mạc Phi Phi gọi rất nhiều nhưng không ai nghe máy. Cô cảm thấy kì lạ, bình thường dù không nghe máy của cô thì lúc sau hắn sẽ gọi lại, lần này cô gọi rất nhiều lần nhưng hắn lại không hề gọi lại. Nhắn tin cho hắn mấy lời nhưng không thấy sự hồi âm.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lời nói của bà lão mà cô đã gặp khi lần đầu tiên đến Nhạc Thành này. Lúc đó bà ấy nói rằng: Sau này cô làm gì cũng không thoát khỏi những đau khổ, bởi vì có người luôn xuất hiện khiến những vui vẻ của cô trở thành đau thương. Lúc trước cô rất hạnh phúc khi ở cùng Từ Hiểu Lam, nhưng rồi rất nhiều chuyện đã xảy ra, lần này thì sao đây? Thứ gì sẽ xuất khiến cô đau khổ?

Hai tay cô nắm chặt lại trong lo lắng. Nếu thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì sao đây? Cô và Bạch Kiều Viễn sẽ ra sao? Lúc này điện thoại của cô vang lên, Mạc Phi Phi cúi xuống nhìn là Bạch Kiều Viễn gọi tới.

“Alo?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Bạch Kiều Viễn đầu bên kia vang lên.

“Anh sao vậy? Sáng nay chúng ta sẽ kết hôn mà? Anh đang ở đâu? Em và cha xứ đang chờ anh đến, còn ba mươi phút nữa hôn lễ bắt đầu rồi.” Mạc Phi Phi hỏi.

Đầu bên kia im lặng một lúc sau đó nói: “Anh biết rồi, anh tới ngay.” Nói xong Bạch Kiều Viễn liền tắt máy.

Mạc Phi Phi nhìn chiếc điện thoại trong tay, Bạch Kiều Viễn chưa bao giờ hành xử như vậy, hôm nay hắn làm sao vậy chứ? Cách nói chuyện cũng vô cùng lạnh nhạt đối với cô.

Đầu bên kia lúc này. Đồ đạc trong nhà đều bị Bạch Kiều Viễn đạp đổ hết xuống dưới đất, trên cánh tay của hắn đang chảy máu, có lẽ do đập những đồ kia mà như vậy.

Viễn Tam đứng yên lặng bên cạnh không dám nói gì, anh chỉ cúi đầu. Anh biết Bạch Kiều Viễn đang tức giận.

“Chuyện này là thật à? Ông ta chính là người đã lái xe tông chết ba mẹ tôi năm xưa, cậu chắc chứ?” Bạch Kiều Viễn bỗng nhiên hỏi Viễn Tam.

“Đúng vậy, người của tôi đã điều tra ra được ông ta. Ông ta tên là Mạc Tuấn, hiện đang sống cùng vợ và con gái của mình ở Giang Thành. Ông ta cũng chính là ba của Mạc Tiểu Thư là người đã lái xe tông ba mẹ anh.” Viễn Tam trả lời.

Bạch Kiều Viễn nhìn những bức ảnh trong tay mình, những bức ảnh đó không có Mạc Phi Phi, vậy tại sao lại nói cô ấy là con của ông ta chứ, không phải đúng không? Bạch Kiều Viễn từ khi xem xong bức ảnh đã hỏi chính mình câu này rất nhiều lần. Nhưng một câu nói của Viễn Tam đã khiến những câu hỏi đó của hắn tan biến tất cả.

“Cậu nói dối đúng không? Cô ấy làm sao có thể là con của ông ta được chứ, cô ấy không phải đúng không?” Bạch Kiều Viễn hỏi.

“Tam Gia, chuyện này là thật, cô ấy chính là con của ông ta, người năm xưa đã hại chết ba mẹ của anh.” Viễn Tam một lần nữa khẳng định.

Bạch Kiều Viễn ngồi sụp xuống đất, tại sao vậy chứ, đáng lẽ ra lúc này hắn phải hạnh phúc bên cạnh cô, sau đó hỏi cô trước mặt cha xứ rằng: “Em đồng ý lấy anh chứ?” Nhưng tại sao mọi chuyện lại như vậy?

“Tôi rốt cuộc phải làm sao đây, phải làm sao đây?” Bạch Kiều Viễn tự hỏi chính mình.

Hắn đưa mắt về chiếc hộp màu đen được đặt ở trên bàn, đó chính là chiếc nhẫn mà tối nay cô sẽ đeo lên tay cho hắn, nhưng nhìn xem, giờ đây tại sao lại như thế này chứ? Tại sao cô lại là con gái của ông ta. Bạch Kiều Viễn đau khổ áp mặt vào hai đầu gối, hắn ngồi dưới đất rất lâu, hoàn toàn quên đi cuộc gọi vừa rồi của Mạc Phi Phi.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh máu me thảm thiết. Mẹ của hắn mặc chiếc váy xinh đẹp đứng trước mặt hắn, ba của hắn một một bộ vest lịch lãm, một lúc sau lại đứng trước mặt hắn với hình ảnh máu me. Trong bụng bà khi đó đang có em gái của hắn, đứa em gái mà hắn thương yêu và mong chờ ngày ra đời.

Đôi mắt Bạch Kiều Viễn bỗng nhiên lạnh đi, hắn lạnh lùng đứng dậy. Cầm chiếc nhẫn trên bàn lên, sau đó nhìn lại quần áo của mình và đứng dậy.

“Đi thôi, chủ nhân lễ kết hôn tối nay là tôi, nếu tôi không tới thì làm sao vui vẻ được. Chúng ta nên giúp cô ấy có một hôn lễ đáng nhớ mới đúng. Cậu chuẩn bị xe đi.” Bạch Kiều Viễn nói xong liền bước vào phòng của mình.

Viễn Tam đứng nhìn bóng lưng của Bạch Kiều Viễn, anh biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng anh không thể làm gì, chỉ có thể đứng đó nhìn. Nếu có thể anh chỉ ước mình không điều tra ra được những chuyện này, nếu có thể anh ước Mạc Phi Phi không phải là con gái của người đàn ông đó. Nhưng đáng tiếc, trên thế gian này không có nếu như.

Đến buổi lễ kết hôn Bạch Kiều Viễn bước vào trong với một bộ vest màu trắng lịch lãm cùng với nụ cười vui vẻ. Hắn bước từng bước về phía Mạc Phi Phi, ban đầu khi không thấy hắn cô rất lo lắng nhưng sau khi hắn xuất hiện những lo lắng kia liền biến mất.

Cha xứ đứng vào vị trí của mình bắt đầu hỏi: “Bạch Kiều Viễn, con đồng ý lấy người phụ nữ đối diện dù sau này có ra sao, dù nghèo khổ hay ốm đau cũng không rời xa cô ấy?”

Bạch Kiều Viễn nhìn gương mặt vui vẻ của Mạc Phi Phi sau đó nói: “Con đồng ý.”

Cha xứ cười quay sang hỏi Mạc Phi Phi: “Mạc Phi Phi, con đồng ý lấy người đàn ông đối diện sau này có ra sao, dù nghèo khổ hay ốm đau cũng không rời xa đối phương?”

Mạ Phi Phi cười nói: “Con đồng ý.”

“Hai con chính thức là vợ chồng, có thể trao nhẫn và hôn nhau.” Cha xứ cười nói.

Mạc Phi Phi cười tiến về phía Bạch Kiều Viễn đón nhận nụ hôn của hắn. Đương nhiên Bạch Kiều Viễn không muốn cô suy nghĩ nên cúi đầu hôn cô. Nhưng nụ hôn trôi qua nhất nhanh khiến Mạc Phi Phi có chút thất vọng.

Sau khi hôn lễ kết thúc Bạch Kiều Viễn bảo cha xứ rời đi nói là muốn nói chuyện riêng với Mạc Phi Phi. Cha xứ gật đầu rời đi, lúc này bên trong chỉ còn Bạch Kiều Viễn và Mạc Phi Phi.

Mạc Phi Phi đi tới bên cạnh hắn hỏi: “Anh sao vậy? Sao không nói gì với em, em đã chờ anh rất lâu, cũng gọi cho anh rất nhiều lần, anh không nghe thấy sao?”

Giọng nói của Mạc Phi Phi bị Bạch Kiều Viễn chặn lại: “Anh có việc bận nên không đến sớm được.”

“Hôm nay là hôn lễ của chúng ta đấy, anh lại dám nói anh bận sao?” Mạc Phi Phi kéo tay hắn hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »