Chương 78: Là Anh Hại Chết Con Tôi

Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt, người đàn ông trước mặt vẫn là người cô yêu nhưng mỗi động tác đều hành hạ cô. Nếu cứ như vậy mà chết đi có phải sẽ hạnh phúc không? Nhưng cô lại không lỡ, cô yêu hắn, yêu hắn rất nhiều, cô không muốn rời đi và bỏ mặc hắn một mình ở trên thế gian này. Cô hiểu hắn hơn ai hết, mặc dù nói hận cô nhưng hắn rất quan tâm cô, bên ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra hắn rất yếu đuối. Nếu cô đi rồi chắc chắn hắn đau khổ tới mức không sống được, nhưng cứ bị hắn giam giữ ở đây cô cũng không còn sức để chịu đựng.

Miệng cô bắt đầu có mùi máu tanh, lúc này cô mới biết mình cắn hắn đến mức chảy máu, hắn đau nhưng lại không dám kêu lên? Cô buông vai hắn ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn nói: “Nếu làm như vậy có thể khiến nỗi hận thù của anh tan biến thì anh cứ làm, nhưng em đau quá, bụng rất khó chịu, anh có thể dừng lại được không?”

Bạch Kiều Viễn bỗng nhiên dừng lại nhìn cô, lúc này hắn mới để ý chỗ đó của cô đang chảy máu. Hình ảnh lúc trước bỗng nhiên quay về, vừa rồi tức giận nên hắn đã không quan tâm tới cảm nghĩ của cô, hắn điên rồi, hắn là một tên khốn. Hắn rời khỏi cô, mặc lại quần cúi người lấy quần áo ở dưới sàn lên muốn mặc cho cô nhưng nhận ra nó không còn nguyên vẹn. Hắn bấm nút ở dưới bàn lạnh lùng nói: “Đem quần áo mới của phu nhân xuống đây.”

Chưa đầy một phút người làm xuất hiện phía sau hắn, Bạch Kiều Viễn nhận quần áo từ tay cô ấy và mặc từng chiếc vào cho Mạc Phi Phi. Người làm không quá xa lạ với hình ảnh này, vì một tháng ba mươi ngày cô ấy sẽ đi lấy quần áo mới cho Mạc Phi Phi hai mươi chín ngày.

Mạc Phi Phi không còn chút sức lực nằm trong lòng của Bạch Kiều Viễn, cô đưa tay lên mặt hắn nói: “Cảm ơn vì anh đã tin tưởng em, em thật sự rất đau, em muốn tới bệnh viện.” Gương mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu, giọng nói yếu ớt vô cùng.

Bạch Kiều Viễn kéo cả người cô dậy nói: “Cô đừng nghĩ làm như vậy có thể khiến tôi đưa cô ra ngoài, mơ tưởng.”

“Em đau thật, thật sự rất đau. Anh có thể đưa em đi bệnh viện không?” Mạc Phi Phi kéo cánh tay hắn nói.

Bạch Kiều Viễn nhìn cô không rời, lúc này người làm từ bên ngoài đi tới nói: “Tam Gia, hình như phu nhân không được ổn, hay ngài đi cô ấy đến bệnh viện đi.”

Lúc này Bạch Kiều Viễn mới vội bế cô dậy, sau đó đưa cô ra xe. Mạc Phi Phi được ngồi bên cạnh ghế lái, môi nở nụ cười. Cô nhớ những ngày vui vẻ khi được ngồi trên chiếc xe này, cô nhớ nụ cười ánh mắt và sự dịu dàng người đàn ông này trao cho cô. Nếu có thể cô ước tất cả có thể quay trở lại một lần nữa, nhưng đáng tiếc thế giới này không có nếu như để cô quay lại từ đầu.

Đến bệnh viện Bạch Viễn gọi cho Chu Tùng Lâm, giọng nói bên kia của người đàn ông có chút không vui: “Kiều Viễn, cậu gọi giờ này cho tôi làm gì vậy?”

“Tỉnh dậy đi, tôi cho cậu mười phút để cậu tới bệnh viện. Nhanh lên.” Bạch Kiều Viễn nói xong liền tắt máy.

Bên kia gương mặt của Chu Tùng Lâm không vui oán hận Bạch Kiều Viễn, anh ta đang làm chuyện tốt vậy mà bị hắn phá đám. Vừa mặc quần áo xong thì trong phòng tắm có người mở ra, người đó hỏi:

“Anh đi đâu vậy? Sao bảo tối nay ở đây với em chứ?”

Chu Tùng Lâm chạy thật nhanh ra ngoài nói: “Tôi có việc, nếu không đi tôi và cô cũng không sống được. Hẹn gặp lại.”



Bệnh viện lớn Thanh Thành lúc này, vì Bạch Kiều Viễn không thích bệnh viện nên cả quá trình luôn đứng bên ngoài. Mạc Phi Phi được đưa vào trong phòng bệnh với gương mặt nhợt nhạt. Bên ngoài gương mặt lạnh lùng của Bạch Kiều Viễn khiến nhiều người sợ hãi, có người không dám bước qua hắn mà đi đường vòng. Trên chiếc áo sơ mi trắng của hắn vẫn còn dính máu của cô.

Ba mươi phút sau phòng bệnh được mở ra, Chu Tùng Lâm mệt mỏi bước ra ngoài. Anh ta nhìn gương mặt của Bạch Kiều Viễn, gương mặt của hắn lúc này có thể gϊếŧ chết người ta cũng được.

Chu Tùng Lâm hít một hơi, hai bàn tay lại sau đó nói: “Bạch Kiều Viễn, Mạc Phi Phi mang thai, nhưng cái thai không giữ được.”

Gương mặt của Bạch Kiều Viễn khi nghe Chu Tùng Lâm nói cô có thai hắn rất vui, nhưng khi anh nói cô bị sảy thai trái tim của hắn như chết lặng vậy. Lần trước hắn đã gϊếŧ chết một đứa trẻ, là con của hắn, lần này cũng lại là hắn gϊếŧ thêm một đứa trẻ nữa.

“Đứa bé không còn sao? Thật à?” Bạch Kiều Viễn hỏi lại.

Chu Tùng Lâm gật đầu, đang định nói chuyện thì Bạch Kiều Viễn đã chạy thật nhanh vào trong phòng bệnh của Mạc Phi Phi. Hắn nhìn cô đang ngủ ở trên giường thì tức giận. Hắn kéo chăn trên người cô xuống, mặc dù tất cả lỗi lầm là do hắn, nhưng lại chút hết lên người cô, đổ hết tất cả lỗi lầm cho cô.

“Mạc Phi Phi, cô dậy cho tôi, dậy mau. Tại sao cô lại gϊếŧ chết con của tôi, tại sao cô lại gϊếŧ nó hả? Cô thật độc ác, cô thật độc ác. Tại sao cô biết mình mang thai mà không nói cho tôi biết, nếu cô nói thì mọi chuyện đã không như vậy. Tại sao?” Bạch Kiều Viễn hét lớn.

Mạc Phi Phi mở mắt ra, cô theo bản năng của người mẹ ôm bụng để bảo vệ con của mình. Nhưng trong mắt của Bạch Kiều Viễn thì lại khác, hắn đẩy bàn tay cô ra nói:

“Cô gϊếŧ con của tôi rồi, tại sao cô lại gϊếŧ chết con của tôi hả? Mạc Phi Phi, tôi gϊếŧ chết cô.”

Bạch Kiều Viễn nói xong bóp cổ Mạc Phi Phi, khiến cô không thể nào thở được, gương mặt cô dần đỏ lên. Cô không hề đẩy hắn, bởi cô biết với tính của hắn càng đẩy cô càng là người tổn thương. Cô vẫn muốn hắn cùng cô trải qua nỗi đau này, mặc dù làm như vậy trái tim cô rất đau.

Bạch Kiều Viễn bỗng nhiên buông tay, Mạc Phi Phi giống như được giải thoát vậy, cô cố gắng thở để lấy lại sự sống.

Cô đưa mắt nhìn hắn, đẩy Bạch Kiều Viễn ra sau, những giọt nước mắt cũng bị cô ngạt ngang, cô lạnh lùng nói:

“Bạch Kiều Viễn, đừng nói như anh không có liên quan tới chuyện này. Anh chính là người đã gϊếŧ con của tôi mới đúng. Lúc đó tôi đã nói mình đau, thật sự rất đau nhưng anh không hề nghe mà tiếp tục điên cuồng, lần này là lần thứ hai anh gϊếŧ chết con tôi rồi. Anh lại dám đổ tội cho tôi sao? Tự tay anh đã gϊếŧ chết con của mình.”

Bạch Kiều Viễn lắc đầu nhìn cô, cô lúc này không khác gì một người điên vậy, hắn nói:

“Cô điên rồi, là cô đã gϊếŧ nó, là cô đã làm. Mạc Phi Phi tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô.”

Bạch Kiều Viễn nói xong liền chạy ra ngoài, hắn điên cuồng chạy ra ngoài. Thỉnh thoảng lại nhìn xuống bàn tay của mình đầy sợ hãi, như muốn xác định lại có phải do chính hắn đã gϊếŧ chết con của mình như lời cô vừa nói hay không.