Chương 8: Nụ Hôn Đầu? Tôi Cũng Vậy

Ngày hôm sau, Mạc Phi Phi tỉnh lại là buổi sáng. Cô nhìn xung quanh căn phòng, chiếc đệm này cứng khiến lưng cô đau vô cùng, trên tay và cũng cổ rất đau, nhưng lại không biết bản thân xảy ra chuyện gì, chiếc ga giường cô nằm hình như đã được thay mới.

Trước cửa sổ, bóng lưng của một người đàn ông hướng ra bên ngoài cửa sổ. Bóng lưng cao lớn dù có thành ra cái hình dáng gì cô cũng không thể quên. “Này” cô nhẹ giọng gọi.

Người kia quay về phía cô, hắn cười nhẹ nhàng hỏi: “Dậy rồi?”

“Tôi muốn uống nước.” Mạc Phi Phi yếu ớt nói.

Người đàn ông gật đầu, đi về phía bàn lấy cho cô cốc nước. Hắn ngồi xuống cạnh giường đỡ người cô dậy, Mạc Phi Phi nheo mày nhìn, hôm nay hắn tử tế hơn bình thường khiến cô sợ hãi, hình như hắn có ý đồ.

“Thấy trong người thế nào?” Người đàn ông hỏi.

“Không sao, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở cổ tôi lại đau vậy?” Mạc Phi Phi hỏi.

Lông mày của Bạch Kiều Viễn nhíu lại, hắn hình như bỏ lỡ điều gì đó, sao cô lại hỏi hắn mình xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện hôm qua cô không nhớ? Hắn hỏi: “Cô không nhớ?”

“Đúng vậy, tôi không nhớ.”

“Nếu đã không nhớ được thì không cần nhớ phải, suy nghĩ làm gì cho đau đầu chứ. Cô nghỉ ngơi đi, sau đó sẽ có người đến đưa thức ăn cho cô.” Bạch Kiều Viễn đỡ cô xuống giường nói.

“Khi nào tôi được về?” Mạc Phi Phi kéo tay hắn lại hỏi.

“Ở đây không tốt?”

“Chú nghĩ nơi này có gì tốt?”

“Rất nhiều người tới và không muốn về, nhất là những cô gái như cô.”

“Tôi không giống họ, chú nghĩ ai cũng giống ai?” Mạc Phi Phi nhìn chằm chằm hắn hỏi.

“Ăn uống tốt một chút, mai cùng tôi ra ngoài một chuyến, sau đó tôi để cô về.”

Mạc Phi Phi nhìn hắn, hắn đâu có tốt đến vậy, bảo cô ăn uống tốt là muốn cô làm cái gì đây? Cô hỏi: “Chú tốt thế sao?”

“Không, tôi không tốt. Tôi là người xấu xa trong những người xấu xa nhất.” Bạch Kiều Viễn nở nụ cười nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy, ngay từ lần đầu tiên gặp tôi đã biết chú không phải loại người tốt đẹp gì rồi.” Mạc Phi Phi quay đầu lại nhìn hắn nói.

Bạch Kiều Viễn vẫn nở nụ cười như vậy, hắn nhìn cô không rời. “Rất cá tính, tôi thích những người như cô.”

“Tiếc quá, tôi lại không thích những người như chú, quá xấu xa và hèn hạ.”

Người đàn ông tiến về phía cô gần một chút, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô nói: “Cô là người đầu tiên can đảm nói ra những từ đó trước mặt tôi.”

“Họ không nói vì họ sợ, tôi không sợ chú, càng không sợ những thủ đoạn chú sẽ làm với tôi.” Mạc Phi Phi không sợ hãi nói.

“Đúng là một cô nhóc bướng bỉnh, ăn uống tốt đi.” Nói xong hắn quay người bước ra ngoài.

Mạc Phi Phi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cô hận không thể chạy tới đánh cho hắn một trận, nhưng lúc này ngay cả ngồi dậy cô cũng không còn sức lấy đâu mà đi đánh hắn. Cảnh cửa một lần nữa mở ra, một cô gái bê thức ăn lên cho cô. “Cô ăn đi, đều là những món ăn bồi bổ.”

Mạc Phi Phi không quan tâm tiếp tục cúi đầu, ở nơi này không có ai tốt đẹp hết. Khi người kia rời đi cô mới từ từ xuống giường, ngồi vào bàn cố gắng ăn những thức ăn đó. Ba ngày không có gì vào bụng khiến cô gầy hơn rất nhiều, gương mặt hốc hác chỉ còn da bọc thịt. Cô ăn xong những thức ăn đó trong vòng ba mươi phút, có lẽ do đói nên như vậy.

Ăn cơm no nên thân thể đã đỡ hơn rất nhiều, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều. Vào nhà vệ sinh cô nhìn chiếc cổ đau của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại không nhớ gì hết?

Cởi chiếc áo ngoài ra từ từ lấy bông và nước rửa vết thương đang nhỉ máu, mặc dù không muốn nhìn thấy máu nhưng nếu nó chảy ra cô sẽ khó chịu. Lúc này cửa phòng có người mở ra, đây là thói quen của cô, mỗi lần vào nhà vệ sinh đều không đóng cửa, rất nhiều lần Từ Hiểu Lam mắng nhưng cô vẫn không chừa.

“Xem như cô rất tự nhiên, giống như nhà của mình vậy, ngay cả cửa cũng không khoá?” Bạch Kiều Viễn lúc này đang khoanh tay đứng trước cửa phòng nói.

Mạc Phi Phi không quay đầu, cô nhìn hắn qua gương chiếu bình tĩnh nói: “Tôi không nghĩ chú lại tự ý như vậy, có thể bước vào phòng tắm một cô gái mà không gõ cửa?”

Bạch Kiều Viễn chỉ chiếc nắm cửa nói: “Cửa không khoá, đây là nhà của tôi có gõ cửa hay không cần cô nói sao?”

“Đúng vậy, là nhà của chú nên chú có thể làm gì thì làm. Chú muốn làm gì thì làm đi, tôi xin phép.” Mạc Phi Phi kéo áo của mình lên nói.

Người đàn ông từ từ bước về phía cô, hắn kéo cả người cô về chiếc gương phía trước, cởi chiếc áo cô vừa kéo lên xuống. Đôi mắt phượng hẹp nhìn lên chiếc gương, lúc này cô cũng đang nhìn hắn, hai người cứ như vậy nhìn nhau không rời. Bạch Kiều Viễn cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Tôi giúp cô băng vết thương.”

“Chú tốt thế sao?” Mạc Phi Phi hỏi ngược hắn.

“Tôi không hề tốt, nhưng tôi không muốn ở nơi này cô có một cái sẹo xấu xí. Một cô nhóc xinh đẹp như cô không nên có vết sẹo này.”

Mạc Phi Phi nhếch môi cười nói: “Không phải chú gây ra sao? Thấy hối hận?”

“Đúng vậy, tôi vô cùng hối hận khi để cô có một vết thương dài này. Cho nên tôi sẽ giúp cô xử lý vết thương.” Bạch Kiều Viễn nói, hắn lấy một ít bông y tế thấm vào lọ thuốc sau đó bôi lên vết thương của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng như thể nếu hắn mạnh tay cô sẽ đau vậy.

Mạc Phi Phi nhíu mày vì đau đớn, hai bàn tay cô nắm chặt lại, ban đầu cô kiên cường không nhắm mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhắm chặt hai mắt vì đau đớn. Vết thương không sâu, nhưng khi hắn bôi thuốc lên khiến cô đau vô cùng.

Ánh mắt của Bạch Kiều Viễn vẫn ngước lên nhìn cô qua gương, mặc dù cô nhắm chặt hai mắt nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhất là khi răng cô cắn chặt vào đôi môi vô cùng gợi cảm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, vứt bông y tế xuống buồng rửa mặt, kéo cằm cô lại phía mình rồi hôn xuống môi cô. Ban đầu nụ hôn nhẹ nhàng như lướt qua, nhưng sau đó nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, sâu đến mức khiến cô khó mà thở được.

Mạc Phi Phi mở mắt đầy bất ngờ, cô thấy hắn đang nhắm chặt hai mắt lại tận hưởng nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên của cô, là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, sao hắn dám cướp chứ? Lấy tay đập mạnh lên ngực của người đàn ông mấy lần, cuối cùng hắn không chịu được mà buông cô ra. Hắn nở nụ cười hài lòng nhìn gương mặt tức giận và đôi môi đỏ của cô nói:

“Sao vậy? Cô nên tận hưởng mới đúng chứ?”

“Chát” một cái tát vang lên khiến gương mặt của Bạch Kiều Viễn quay sang một bên. Người đàn ông nở nụ cười, hắn không nghĩ mình lại bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn tát, quan trọng hơn là hắn đã cưỡng hôn cô, hắn bị cái quái gì thế chứ? Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cô như vậy hắn đã không kiềm lòng được.

“Tên khốn, sao chú dám?” Mạc Phi Phi vừa lau miệng vừa tức giận nói.

Bạch Kiều Viễn quay lại nhìn cô, hắn bật cười nói: “Nụ hôn đầu sao?”

“Tiên điên.”

“Tôi cũng vậy.” Bạch Kiều Viễn vẫn nở nụ cười nói.

“Cái gì?” Mạc Phi Phi không hiểu hỏi.

“Nụ hôn vừa rồi cũng là nụ hôn đầu của tôi. Cô nhóc, chúng ta có được xem là công bằng không?” Bạch Kiều Viễn cúi đầu nói nhẹ vào tai cô, sau khi nói xong hắn còn cố tình thổi gió khiến cô nổi da gà không ngừng.

Cô đẩy mạnh ngực người đàn ông ra, kéo chặt chiếc áo của mình lên nói: “Tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay chú đã làm với tôi đâu.”

“Tôi chờ cô.” Bạch Kiều Viễn bình tĩnh nói, khác với sự tức giận của Mạc Phi Phi. Không làm được gì hắn nên cô quay người rời đi chỉ để lại hắn bên trong.

Bạch Kiều Viễn lấy hai tay trống vào buồng rửa mắt, hắn nhìn nắm ngón tay trên gương mặt nở nụ cười. Lần đầu tiên hắn cưỡng hôn một cô gái, sau đó bị tát cho thành như vậy. Nhưng khi nghĩ tới nụ hôn đó hắn thấy rất đáng, nụ hôn đầu của hắn cũng không đến nỗi nào.