Chương 1: Gặp lại

Vào ban đêm, đèn rực rỡ mới lên "Bữa tiệc" vẫn đầy tiếng nói và không khí tràn ngập mùi thuốc lá, rượu và nhiều loại nước hoa. Những ánh đèn phức tạp, kèm theo tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng cười đùa, lần lượt xuất hiện những bản tình ca gợϊ ȶìиᏂ của đàn ông và phụ nữ nơi thành thị.

Trái ngược với sự sôi động của sảnh, một căn phòng trên tầng ba dường như quá yên tĩnh.

“Tìm người hơn nửa năm, hiện giờ lại phát hiện ở dưới mí mắt”. Người đàn ông dựa vào trên sô pha dưới ánh đèn lờ mờ, trầm giọng nói với thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất.

Người thuộc hạ run run đưa bàn tay run rẩy lau mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, run rẩy trả lời: “Thuộc hạ làm việc không tốt, xin cho tôi thêm một cơ hội”.

"Đủ rồi Lục Nhan! Chuyện giữa chúng ta không cần lôi người khác vào." Ở bên kia ghế sô pha có một người phụ nữ đang ngồi, nói chính xác hơn là nữ sinh thì đúng hơn, hai chân khép lại co quắp, sắc mặt tái nhợt. Khuôn mặt dưới ánh đèn ngày càng trở nên yếu ớt, tất cả các dấu hiệu xung quanh cô ấy đều cho thấy tình trạng của cô không được tốt lắm.

"Ra ngoài" Anh ta nói với tất cả mọi người trừ cô gái.

“Vâng.” Sau khi thuộc hạ bò ra khỏi phòng, mọi người mới thở dài một hơi, còn sống là tốt rồi.

“Đứa bé đâu?” Lục Nhan đứng dậy đi về phía người phụ nữ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào đôi môi không chút huyết sắc của cô, anh đã biết trước đáp án nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng người phụ nữ này.

“Ha!” Đường Uyển quay mặt sang một bên, cô cố gắng hết sức để ổn định cơ thể đang run rẩy của mình, sự áp bức do người đàn ông bên cạnh mang đến khiến cơ thể cô bất giác sinh ra phản ứng sinh lý, cô không thể kiểm soát được.

“Nói!” Người đàn ông giơ tay bóp chặt cằm cô, lộ rõ gân xanh trên mu bàn tay năm ngón.

"Chết rồi." Đường Uyển thờ ơ nhìn khuôn mặt của người đàn ông và thì thầm thốt ra hai từ

“Cô gϊếŧ chết nó!” Người nọ hung hăng nhìn chằm chằm Đường Uyển, đôi mắt đỏ tươi kia tựa hồ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, trên người hắn phát ra khí tức lạnh lẽo xuyên thấu, trong lòng Đường Uyển cảm thấy xuất hiện một trận kɧoáı ©ảʍ, hôm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Bàn tay đang nắm lấy cằm cô chuyển sang chiếc cổ mảnh khảnh, từ từ siết chặt từng chút một, Đường Uyển cảm thấy không khí cô đang hít thở ngày càng loãng, trong giây lát, cô cảm thấy chết như thế này cũng không sao, không có gì cả. Khi bản thân rời đi, không mang theo bất cứ thứ gì.

Khi cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên mặt, chạy dọc theo mu bàn tay của người đàn ông, cho đến khi anh ta khẽ buông ra, Đường Uyển giơ hai tay lên, dán vào mu bàn tay người đàn ông, dùng sức lực yếu ớt, “Tiếp tục đi.” Lục Nhân hất mạnh tay cô ra, với sức lực này Đường Uyển ngã xuống mép ghế sô pha.

"Muốn chết? Hừ! Tôi muốn cô ở cái thế giới này phải trải qua vạn lần thống khổ so với cái chết."

“Tôi đã nếm trải nỗi đau gấp ngàn lần chết rồi!” Đường Uyển nằm trên sô pha một lúc, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lục Nhan. Với chiều cao 1m67, cô không thấp bé trước các cô gái khác, nhưng trước mặt Lục Nhan, cô chỉ đứng đến cằm anh.

“Anh đã bao giờ nhìn thấy một phôi thai bốn tháng tuổi chưa?” Đường Uyển cười thầm nhớ lại, “Kích thước bằng lòng bàn tay, tay và chân đã thành hình, tai và mũi đã thành hình, thật đáng ngạc nhiên, có thể so với các được trẻ được sinh ra không khác là mấy." Vết thương trên cổ khiến cổ họng cô có chút nghẹn lại, nói không trôi chảy. Từng chuỗi từ ngữ được kết nối với nhau, từng câu từng chữ đều thốt ra một cách quằn quại!

"Vậy là cô gϊếŧ nó rồi, sao cô có thể ra tay độc ác như vậy? Đó cũng là con của cô mà!" Dây thần kinh căng thẳng cả đêm của Lục Nhan, nghe thấy câu "tay chân đã thành hình" khiến đầu óc hắn hoàn toàn bùng nổ. Hắn nắm chặt lấy vai cô gái, cơn tức giận dâng trào trong cơ thể anh đã phá hủy hoàn toàn chút tỉnh táo còn sót lại của anh. "Trái tim của cô được làm bằng gì? Đường Uyển, tôi thực sự muốn móc nó ra để xem."

"Ngày xưa, tôi cũng có lương tâm, là một người ngây thơ trong sáng nhưng sau đó thì sao?"

“Cha tôi vào tù, mẹ tôi chết thảm, tôi thi rớt đại học, những thứ này là ai ban tặng cho tôi?” Thanh âm cô khàn khàn rống to chất vất Lục Nhan.

"Hiện tại quay đầu anh lại nói tôi không có lương tâm, Lục Nhan, anh có tư cách sao?"

"Ai cũng có thể nói tôi câu đó, chỉ có anh là không xứng !"

“Vậy thì xem ngoài tôi ra còn có ai xứng đáng nữa!” Lục Nhan nới lỏng vai cô, ôm ngang cô gái ném lên sô pha.

Câu nói của cô gái không đánh thức được lý trí của người đàn ông: "Buông tôi ra, đồ khốn!"