Chương 12: Quá khứ

Lục Nhan đã không gặp ai trong nhiều ngày, một tuần sau vào buổi sáng khi cô gặp lại anh. Thời tiết tốt hiếm có, trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, ánh nắng chạng vạng buổi sáng tràn vào đại sảnh của căn phòng. Đường Uyển đang ăn sáng tại bàn ăn, thêm một ít nho khô, nam việt quất và hạt điều vào món bột yến mạch ngâm sữa. Húp một ngụm cháo thơm ngọt bắt đầu một ngày mới, bát cháo còn chưa cạn đáy, Đường Uyển ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Nhan đã trở lại.

"Gần đây, anh đang bận?"

"Rất bận."

"Khi nào anh rảnh? Em muốn nói chuyện với anh." Không ai có thể nói cho cô biết sự thật về thông tin của Đường gia trong tâm trí cô ấy. Đường Uyển cần biết toàn bộ sự thật của vấn đề, cô biết rằng câu trả lời nằm ở Lục Nhan.

“Anh đi tắm trước.” Nam nhân nhìn bên miệng dính đầy vết sữa trắng của cô gái, ấn sau đầu cô gái, hôn lên đôi môi tái nhợt của cô. Sau khi dùng đầu lưỡi liếʍ sạch vết sữa, cô đẩy hàm răng trắng nõn của cô gái ra, nhét vào miệng, hương vị yến mạch trái cây sấy khô vẫn còn đọng lại trong đó chưa kịp tiêu tan, chờ đợi người đàn ông thưởng thức sau khi nếm thử.

“Ngon lắm, em ăn tiếp đi.” Nói xong, Lục Nhan đi phòng tắm tắm rửa.

Thư ký Lưu nhận được tin nhắn từ phía dưới, lập tức liên lạc với ông chủ để hỏi phải làm gì, khi anh ta chạy đến tầng cao nhất của khách sạn, Lục Nhan từ phòng tắm đi ra, trực tiếp mở cửa phòng làm việc. Hai người thảo luận trong có vẻ bí mật.

Đường Uyển nhớ tới Lục Nhan có lẽ còn chưa ăn sáng, nhân viên phục vụ mang cháo yến mạch ngâm nước lên, Đường Uyển cầm lên đi về phía thư phòng. Lớp dép mềm mềm kéo lê âm thầm trên sàn gỗ.

Trong phòng cửa không có đóng lại, mà là mở ra một cái mỏng manh khe hở, bên trong truyền đến một người nam nhân lạnh lùng bình tĩnh thanh âm.

"Cậu biết ai điều tra sao?"

"Là tiểu thư của An gia."

"Cản cô ta lại."

"Chủ tịch, tôi sợ là ngăn cản không được, An tiểu thư tìm kiếm nửa tháng hẳn là có rất nhiều manh mối."

"Lục gia không nuôi kẻ làm biếng, cậu ngăn cản không được, liền cút đi."

"..Tôi sẽ làm ngay."

"Ra lệnh cho người phía dưới thu dọn sạch sẽ, tôi không muốn nghe tin tức gì về tai nạn xe cộ liên quan tới Lục gia."

Những lời này làm vỡ tan chiếc bát sứ trắng trong tay Đường Uyển, sữa trộn với hạt yến mạch đổ ra sàn gỗ tối màu.

Món cháo vừa mới một giây trước còn thơm lừng bây giờ khiến Đường Uyển cảm thấy vô cùng chán ghét mùi, giống như người đàn ông trong phòng.

Dạ dày cô căng lên, một cảm giác không thể kiểm soát dâng lên cổ họng, trước khi nôn ra, Đường Uyển còn không quên đi nhanh vào phòng tắm, cô nôn hết đồ ăn sáng đã ăn cho đến khi không nôn được nữa. Có một cơn đau rát, cô bám vào bồn cầu, Đường Uyển đột ngột đứng dậy, cảm thấy choáng váng đầu óc, trước mắt liền ngất đi, khi nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy Lục Nhan lao tới đỡ lấy mình.

"Còn ngẩn đó làm gì! Gọi bác sĩ đi!" Lục Nhan kịp thời đỡ lấy Đường Uyển đang ngã xuống đất, nhìn cô gái bất tỉnh nằm trong lòng mình, trong lòng lộ vẻ mệt mỏi.

“Được, tôi lập tức đi.” Thư ký Lưu vội vàng chạy ra ngoài, kêu khách sạn an bài nhân viên y tế đi lên, vừa đi vừa nghĩ là xong rồi! Mọi thứ không thể che giấu và anh chắc sẽ mất việc. .

"Không có gì nghiêm trọng, ngất xỉu là do đứng dậy quá nhanh, đại não thiếu máu cục bộ trong thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của cô âyd hẳn là không được tốt lắm, đây cũng là một phần nguyên nhân. Bình thường thân thể cần rèn luyện tăng cường sức khỏe.Bệnh nhân hơi thiếu máu, cần bổ sung chế độ ăn uống tiếp theo.Ngoài ra, tôi đề nghị nên đến bệnh viện để kiểm tra siêu âm, quan sát sơ bộ thì nôn ọe hẳn là phản ứng của thai kỳ ." Sau một hồi quan sát, nữ bác sĩ đưa ra một gợi ý thích hợp.

Lục Nhan sững sờ tại chỗ, giống như bị đông lạnh, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi bác sĩ: "Cô ấy có thai sao?"

"Cũng có thể là như vậy, hay là để an toàn trước hết đi thử thai đi." Bác sĩ cười nói, còn tưởng rằng là một ông bố mới tập sự khác vui mừng khôn xiết trước tin tốt này, người làm bác sĩ này đã thấy quá nhiều trong những năm này.

“Tôi sẽ mua!” Thư kyd Lưu cố gắng hết sức bày tỏ tính thực tế của mình, hy vọng có thể ổn định công việc bấp bênh của mình.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Nhan ngồi trở lại bên giường nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, chiếc cổ mảnh khảnh dựa vào gối, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tái nhợt gần như trong suốt, lông mày nhíu chặt, mặt không chút máu môi mím chặt, hốc mắt bên dưới hơi xanh, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt.

Lục Nhan đưa tay chạm vào đôi lông mày đang cau lại của cô gái, xoa xoa nỗi buồn đang lơ lửng giữa hai lông mày.

Lòng bàn tay thò vào trong chăn, hướng về phía bụng dưới của cô gái, nơi sinh ra một sinh mệnh nhỏ thuộc về anh và cô.

Vài tháng sau, phôi phát triển thành hình người và xuất hiện trên cuộc đời, cuộc sống con người vẫn tiếp diễn vì tình yêu.

Thật tuyệt vời làm sao, ở tuổi 30, anh đã thu thập được một kho báu hiếm có từ người con gái của mình.

Sau khi hôn lên bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh của cô gái, ném chiếc chăn mỏng ra, Lục Nhan trở lại thư phòng.

Sự xuất hiện đột ngột của sinh mệnh nhỏ bé này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh ấy, rất nhiều việc phải được đẩy nhanh.

Lục Nhan nghĩ liền làm

Anh ấy không thể chờ đợi.