Chương 22: Cô ta phải chết

"Sau đây là một phần tin tức thực tế. Theo tố cáo Nghiêm Cẩn Bình, cựu bí thư Tỉnh ủy tỉnh F, đã phạm tội nghiêm trọng vi phạm pháp luật và kỷ cương, mưu cầu lợi ích cho người khác thông qua tiện ích trên mạng làm thất thoát nghiêm trọng tài sản của Nhà nước, nhận hối lộ số tiền lớn, thông đồng với người khác tham ô công quỹ, nhận quà cáp, nɠɵạı ŧìиɧ nhiều lần.

Theo các tài liệu, Nghiêm Cẩn Bình đã vi phạm các quy định về liêm chính và kỷ luật tự giác, vi phạm kỷ luật chính trị, vi phạm tinh thần của tám quy định trung ương và kỷ luật liêm chính.

Hiện nay, được sự chấp thuận của Tỉnh ủy, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh ủy đã mở cuộc xem xét, điều tra vụ án Bí thư Tỉnh ủy tỉnh F Nghiêm Cẩn Bình vi phạm nghiêm trọng kỷ luật, pháp luật. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã giám sát việc điều tra và xử lý vụ việc.

Diễn biến tiếp theo của vụ việc Phóng viên chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật đưa tin tới bạn đọc. "

Lục Tranh giơ tay ấn nút tắt TV, lẳng lặng dựa vào trên ghế sô pha, tháo tràng hạt quấn quanh cổ tay xuống, ngón tay xoay tới xoay lui. Màn hình TV đen kịt, khuôn mặt từng trải bao năm nay vô cảm, không lộ ra buồn vui.

Thư ký Lưu đứng trước mặt ông ta đang run chân, không dám ngẩng đầu nhìn cựu chủ tịch.

Khi Lục Tranh đương nhiệm, Thư ký Lưu vẫn chưa nhậm chức ở Lục thị, hầu hết những việc làm đẫm máu và tàn ác của cựu chủ tịch đều làbtừ những đồng nghiệp cũ khác.

Có nhiều bình luận cho rằng, vị lão chủ tịch có vẻ ngoài hiền lành, tinh tế và hòa nhã nhưng thực chất lại độc ác và tàn nhẫn, vẻ ngoài trong sáng và tốt bụng lại che giấu bên trong sự tàn ác.

Tay trái cầm tràng hạt Phật, tay phải cầm mạng người.

Thư ký Lưu nghĩ rằng cuộc sống nhỏ bé này có thể phải chấm dứt ở đây ngày hôm nay.

“Lục Nhan đâu?” Thư ký Lưu phát hiện trên đầu anh có một ánh mắt sắc bén, như muốn thiêu đốt anh.

"Hôm nay Lục tổng không đến công ty, điện thoại di động cũng tắt máy, chúng tôi đều không liên lạc được với anh ấy..." Thanh âm không có người đáp lại, trong phòng yên lặng như tờ.

Những hạt mồ hôi dày đặc chảy ra từ trán, ngưng tụ thành hạt đậu to như hạt đậu, trôi xuống tóc, trượt qua cằm và đọng lại trên cổ áo, Thư ký Lưu sợ hãi ôm chặt lấy.

Lưu Tranh đứng dậy và nhìn lên văn phòng quen thuộc này, ông đã ở đây hơn 20 năm, thời kỳ hoàng kim của Lục gia bắt nguồn từ ông, sau đó phát triển đến ngày nay hưng thịnh trong tay đứa cháu trai đáng tự hào của ông.

Bây giờ cháu ông bỏ hết những thứ danh vọng này để ở bên người phụ nữ kia.

Đi ra khỏi cửa nhà họ Lục, xuyên qua lớp kính chống đạn trong xe, Lục Tranh nhìn tòa nhà cao chót vót, nỗ lực cả đời của ông sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hủy.

Ngay cả Lục Nhan cũng không thể làm được nếu anh ta cố gắng phá hủy nó.

“Đi biệt thự ở giữa núi.” Lão nhân nhắm mắt ngồi thiền ngồi trên ghế sau lưng cứng ngắc thẳng tắp, không có bất kỳ tư thế khom lưng nào.

Con lắc đồng hồ điểm chuông của Tử Đàn Hoa Lâu chỉ mười giờ, Lục Tranh nén giận ngồi trên sô pha da nâu, nóng lòng đợi Lục Nhan xuống lầu hồi lâu.

“Lão gia, để tôi đi gọi thiếu gia.” Ở trong nhà cũ lâu như vậy, thím Vương sao có thể không biết lão gia tử đang suy nghĩ cái gì. Đã lâu thiếu gia không xuống lầu, lão gia cũng không muốn lên lầu, nín thở xem còn phải đợi bao lâu, hai ông cháu cũng không biết ai ương ngạnh hơn ai.

“Không cần, để xem được bao lâu.” Ông lão ngăn lại thím Vương.

Thư ký Lưu tìm Lục Nhan, anh ấy đã thông báo cho Lục Nhan khi Lục Tranh bước ra khỏi Lục thị. Người già sao có thể không hiểu được sự thật đơn giản về sự thăng trầm của các trung tâm mua sắm trong nhiều thập kỷ.

Lục Nhan đang chờ đợi, những người chờ đợi đã rút lui bất chấp khó khăn.

Lục Tranh cũng kiệt sức, nhưng cũng muốn xem sự kiên nhẫn của ai cạn kiệt trước.

Thời gian một phút một giây chậm rãi trôi qua, quả lắc lắc tới mười một giờ, bóng người Lục Nhan xuất hiện ở trong buồng thang. Cuối cùng, gừng già đã vắt kiệt năng lượng của gừng nhỏ này.

"Ta chưa từng nghĩ tới Lục gia lại có thể sinh ra thứ như ngươi, thật sự là kỳ quái."

Lục Nhan không trả lời, anh biết mục đích chuyến đi của ông nội, nhưng số phận không cho phép anh làm theo ý mình.

Một mình anh ta không đủ để ngáng chân Nghiêm Cẩn Bình, Lục thị là trọng lượng trong tay anh ta nhưng cũng là tấm lưng của ông nội anh ta, giống như Đường Uyển đối với anh ta.

"Nếu ngài ở đây hôm nay để nói về việc của Bí thư Nghiêm, thì không có gì để nói. Ông ta nhất định phải vào tù . Không có Đường Uyển, tôi vẫn sẽ làm điều đó. Đó chỉ là vấn đề thời gian."

"Làm chủ tịch tập đoàn Lục gia, mọi việc anh làm với bên ngoài đều liên quan đến lợi ích của cổ đông, hiện tại tôi không nói nhiều nữa, anh đã làm thì làm triệt để, không chừa một ai."

Lục Nhan đang đợi nửa sau câu nói, ông nội đã đợi anh dưới lầu hai tiếng đồng hồ, không phải chỉ đơn giản là bảo anh làm mọi việc sạch sẽ.

"Hơn nữa, khi mọi việc đã xong, cô ta phải chết. "

Lục Nhan nhìn ông nội và ánh mắt của ông, bình tĩnh và không có bất kỳ sự xáo trộn nào. Một giọng nói trầm và trầm lọt vào tai anh.

Ở góc cầu thang, chiếc váy ngủ màu trắng rủ xuống sàn gỗ ẩn hiện trong bóng tối không ai để ý.