Chương 5: Lần đầu gặp gỡ

Cô gặp Lục Nhan lần đầu tiên vào cuối mùa thu,

Năm đó huấn luyện quân sự không bao lâu, đại học F liền bắt đầu tổ chức tiệc chào mừng, tân sinh sôi nổi chuẩn bị biểu diễn, ai cũng muốn lên sân khấu trổ tài.

"Buổi biểu diễn của cậu như thế nào?"

"Bị trượt rồi" Trong góc quán cà phê, hai cô gái trò chuyện với nhau khi uống trà chiều

"Hả? Không phải chứ, các cậu không phải nhảy tốt lắm sao?"

"Bọn họ nói rằng đã có một tiết mục khiêu vũ khác nên không thể chọn. Còn không phải chỉ để nhường chỗ cho một người nào đó nhảy solo sao."

"Đường Uyển?"

"Còn ai ngoài cô ta?" Cô gái tóc ngắn tức giận nói mà không quên nhét một miếng kem lớn vào miệng.

"Người ta đầu thai vào nơi tốt, chúng ta làm sao so sánh được?"

"Hừ, nói ra thì cũng chỉ là có bố làm thẩm phán bằng không khuôn mặt bình thường kia đã sớm bị loại.

"Người ta thường nói nho không ăn được nho thì chua, sao không soi gương trước khi nói người khác?" Hai cô gái không khỏi bật dậy nghẹn ngào.

Nói xấu sau lưng người ta bị bắt ngay tại chỗ, cảnh tượng đúng là rất xấu hổ. Cuối cùng vẫn là lỗi tại mình, cô gái tóc dài kéo cô bạn tóc ngắn bước nhanh ra khỏi quán cà phê, trước khi đi cô nàng tóc ngắn không quên cầm theo chiếc bánh kem.

"Hứ, hèn nhát, không đấu lại ai còn già mồm."

“Này, người ta nói như vậy về cậu mà cậu vẫn không tức giận sao?” An Kỳ nhìn cô bạn đang dán mắt vào ipad xem video, cay đắng hỏi.

"Sao lại tức giận? Bọn họ nói đúng, con người quả nhiên sẽ đầu thai."

"Từ nhỏ tớ đã không chịu khổ nhiều rồi, thầy cô, bạn học, bạn bè đều rất khách khí với tớ, một phần lớn là nhờ cha tớ."

Đường Uyển nhún vai và tiếp tục xem video khiêu vũ. Trong bữa tiệc chào mừng, sự nhiệt tình của giáo viên không thể bị cản trở, cô ngẫu nhiên đăng ký một bài nhảy solo, hôm nay, cô được thông báo rằng mình đã được chọn và được yêu cầu chuẩn bị một tiết mục mới cho sân khấu.

"Cậu có biết người trao giải năm nay là ai không?"

"Đó là ai?"

"Lục Nhan, là người nắm giữ quyền lực hiện tại của Tập đoàn Lục gia. Anh ta là người làm vực dậy công ty, rất giỏi a."

"Không biết, cậu biết hắn rất rõ sao?"

"Cũng bình thường thôi, tớ với anh ta cũng không quen lắm. Anh ta và anh trai tớ là cựu học sinh, sau khi trở về Trung Quốc, hai công ty cũng có liên hệ làm ăn."

An Kỳ năm nay là sinh viên năm thứ hai, cô ấy đang học đạo diễn, gia đình cô ấy làm trong ngành trang sức, hầu hết các nhãn hiệu của nó đều quen thuộc với mọi người, Lục gia là một công ty bất động sản lâu đời đã phát đạt ở thời ông nội của Lục Nhan. Trong vài năm gần đây, Lục Nhận đã tiếp quản lĩnh vực kinh doanh dần dần tiến gần hơn đến giải trí, công ty điện ảnh và truyền hình đã thành lập đã liên tiếp đầu tư vào một số bộ phim nổi tiếng, từng đứng đầu danh sách vua kim cương trong ngành.

Tại hậu trường tiệc chào mừng, sau khi Đường Uyển thay trang phục múa ba lê xong, An Kỳ đang giúp cô trang điểm: "Vở kịch đó, cậu bóc trúng số mấy?"

"Này! Đêm chung kết." An Kỳ đã dành rất nhiều thời gian để sắp xếp một vở kịch chuyển thể Người đẹp ngủ trong rừng, đồng thời tập hợp những nam thanh nữ tú của khoa diễn xuất.

"Tớ diễn ở giữa, có chút khẩn trương. . ."

"Đừng lo lắng, chỉ cần nhìn khuôn mặt này là đủ." An Kỳ, năm nay là sinh viên năm thứ hai, chuyên ngành đạo diễn, khi cô ấy nhìn thấy Đường Uyển đến báo cáo tại buổi tiếp tân sinh viên, cô ấy đã đánh giá cao ngay lập tức. Xinh đẹp dễ dàng có được nhiều thứ, chẳng hạn như tình bạn, hay tình yêu?

Nhìn cô gái đang biểu diễn múa ba lê solo trên sân khấu, An Ý huých khuỷu tay vào người bạn bên cạnh, "Này! Nhìn kìa, cậu thích cái này đấy." Lục Nhan thích những cô gái có đôi chân đẹp không có gì là chuyện bí mật. Tối nay, một bộ vest và bìa da tôn lên dáng người cao thẳng của anh, phối với cà vạt cùng màu, khiến người nhìn có vẻ lịch sự, mặc dù những người quen biết đều biết người trước mặt này cũng không liên quan gì đến anh.

An Ý được em gái mời đến để cổ vũ đạo diễn có tương lai chinh phục sân khấu kịch nước ngoài. Cuối cùng, vở kịch của An Kỳ đã giành được giải nhất như cô ấy mong muốn, điệu múa solo của Đường Uyển đã giành được giải thưởng khiến khán giả hào hứng nhất - Giải xuất sắc. Được rồi, dù sao vẫn còn 500 tệ tiền thưởng. Sau buổi biểu diễn, mọi người nhất trí quyết định nhận tiền thưởng để bắt đầu cuộc sống về đêm trong tăng hai.

"Tại sao cậu không đi đến buổi tiệc?"

"Tớ bận."

"..."

"Nhiều người như vậy, tiền thưởng hẳn là không đủ."

"Không sao, hôm nay anh của tớ rất vui, cứ vui vẻ đi." An Ý luôn là một người anh tốt. An Ý đã đưa Lục Nhan và lái xe đến đó với anh ta với lý do anh ta không có bạn đồng hành cùng trang lứa.

Có rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi cho đến 11 giờ trong bữa tiệc, hội trường vẫn đầy người, nam nữ uốn éo trên sàn nhảy, nơi Đường Uyển đang ngồi đối diện với Lục Nhan, tay phải của người đàn ông đặt sau lưng ghế sô pha, tay kia châm thuốc, vòng khói cuộn lên, khuôn mặt người đàn ông thấp thoáng trong làn khói dưới ánh đèn mờ ảo.

Đường Uyển nhớ tới mùi nước hoa vừa rồi của người đàn ông khi trao giải, vị cay nồng của thuốc lá và hạt tiêu quyện trong vị ngọt của cam quýt thật mê người.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Uyển, ánh mắt của người đàn ông hướng về phía khuôn mặt cô, sau khi tẩy đi lớp trang điểm lộng lẫy trên sân khấu, đây là một khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường với đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

Đường Uyển đi về phía anh ta một cách kỳ lạ,

"Tôi muốn nếm thử."

Bàn tay của người đàn ông trên ghế sô pha đáp xuống sau đầu cô, đem cô ôm vào lòng, hơi thở nam tính nóng bỏng phả vào mặt cô, môi anh áp vào môi Đường Uyển cọ xát, đầu lưỡi tìm lối thoát rất tự nhiên, cô cảm thấy hơi thở của mình bị lấy đi, miệng cô nồng nặc mùi thuốc lá, thật đắng, Đường Uyển nghĩ.

“Em bao nhiêu tuổi?” Hôn xong, anh ấn trán cô gái hỏi

"Năm nay 19"

"Cô bé mới thành niên sao?"

"Tôi không còn là một cô bé nữa." Cô không thể không tranh luận rằng những người xung quanh nói Đường Uyển "Cô vẫn còn nhỏ" kể từ khi cô còn nhỏ, cô đã khao khát được lớn lên và bước vào thế giới của người lớn, đó là nơi cô khao khát.

Thật lâu sau, Đường Uyển nhớ lại chính mình khi đó, dù sao cô được bảo vệ quá tốt, cũng không biết thương tâm.