Chương 20

Giọng Mạc Dịch rất khẽ, như làn gió lướt qua bên tai, giây sau đã biết mất không còn tung tích, không còn dấu vết. Nhưng nội dung lời anh nói lại khiến Giang Nguyên Bạch như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ, cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên khiến toàn thân anh ta lạnh lẽo, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh ta không khống chế được mà cứng nhắc quay đầu lại, dường như nghe thấy được cả tiếng răng rắc của xương cổ, trong tai dường như tràn ngập tiếng ong ong trắng xoá, Giang Nguyên Bạch như bị ma ám, khó kìm chế được mà chuyển ánh mắt tới Thẩm Lỗi ở đằng sau... Một bàn tay đột nhiên ấn lên vai anh ta. Ngón tay dồn sức nắm lấy xương bả vai, lòng bàn tay lạnh lẽo không có chút độ ấm, qua lớp áo sơ mi mỏng manh, lạnh lẽo như băng. Giang Nguyên Bạch run lên, vô thức nhìn sang, sau đó liền chạm phải đôi mắt của Mạc Dịch. Yên tĩnh, tối tăm. Chỉ nghe thấy anh nói bằng giọng bình tĩnh: “Cảm ơn nhé.” Giọng điệu chân thành mà điềm tĩnh, dường như thực sự chỉ là cảm ơn vì Giang Nguyên Bạch kéo anh dậy. Thế nhưng ở góc độ người đằng sau không nhìn thấy, như thể đang nhắc nhở Giang Nguyên Bạch đừng đánh rắn động cỏ, sau đó rút bàn tay về một cách tự nhiên. Lúc này Giang Nguyên Bạch cũng tỉnh táo lại, thế là vội vàng sửa sai. Chỉ thấy anh ta điều chỉnh lại thần kinh bộ mặt cứng đờ của mình, cố gắng ngoác miệng nở một nụ cười, gần như có thể coi là vẻ mặt méo mó: “... Chuyện nhỏ.” Mạc Dịch: “...” ... Còn chẳng bằng không nhắc cái tên này. Mặt anh vẫn không để lộ biểu cảm gì, như vô tình liếc về đằng sau. Chỉ thấy Thẩm Lỗi nhìn trông như đang quay lưng lại với bọn họ, hình như không chú ý tới bên này. Lúc này Mạc Dịch mới hơi thả lỏng dây thần kinh căng chặt. Tuy rằng Giang Nguyên Bạch đã bình tĩnh lại nhiều, nhưng vẫn không thể hoàn hồn lại từ trong tin tức bùng nổ “Thẩm Lỗi là hàng giả” này. Anh ta hít sâu một hơi, sau đó lén nhìn Thẩm Lỗi, chỉ thấy anh ta vẫn quay lưng lại với mình, tạm thời không có ý định thay đổi tư thế, thế là nghiêng người qua nói bằng khẩu hình với Mạc Dịch: “Sao có thể vậy được! Cậu không lừa tôi đấy chứ?” “Thẩm Lỗi thuận tay trái.” Mạc Dịch liếc nhìn xung quanh, vừa dùng khẩu hình trả lời: “Nhưng vết ám khói lại ở trên tay phải.”… Hình trong bức ảnh là ngược lại. Hàm ý trong đó không cần nói cũng biết. Giang Nguyên Bạch chỉ cảm thấy sống lưng mình đột nhiên đổ mồ hôi... tuy rằng trước đó đã sớm có dự liệu rồi, nhưng bây giờ thực sự phát hiện ra người trong ảnh ngay ở bên cạnh mình, dù có nghĩ như thế nào cũng khiến người ta thấy ớn lạnh. Trên thực tế, điều khiến Mạc Dịch nghi ngờ, thực ra vẫn còn một nguyên nhân, nhưng anh không nói ra: Lúc ban nãy, “Thẩm Lỗi” nói, nguyên nhân hình thành góc chết này là “Người của bọn tôi chết ở đây nhiều nhất”, vậy là ra vấn đề rồi, rốt cuộc ở đây có thứ gì mới khiến cho cả đội gần như bị diệt sạch chứ? Thậm chí đến cả người dày dặn kinh nghiệm như Thẩm Lỗi cũng trúng chiêu? Lúc này, trong lòng Mạc Dịch vô cùng nặng nề, nỗi sợ hãi không biết rõ như một khối chì to lớn đè nặng lên trái tim anh, gần như khiến người ta khó mà hít thở. Nhưng bây giờ không phải là lúc để hoảng sợ. Anh ra sức nhắm đôi mắt lại, thở mạnh một hơi, đuổi hết những cảm xúc tiêu cực ra khỏi đầu óc, sau đó ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát cái gọi là “khu an toàn” mà mình đang ở. Bọn họ đang ở một góc bên cạnh cầu thang, nơi này như một khu nghỉ ở giữa cầu thang xoắn ốc đi lên, lơ lửng trong không trung như một cái bục... rất giống với nơi mà lúc anh đi vào. Mạc Dịch trầm ngâm vài giây, sau đó từ từ đi lên vài bước. Anh cẩn thận không để cơ thể mình lộ ra bên ngoài bục, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nơi anh chạy tới trước đó. Cầu thang dài kéo xuống khoảng không màu trắng rộng lớn, như thể không nhìn thấy điểm cuối, những bức ảnh dày đặc có to có nhỏ lẳng lặng lơ lửng trong không trung bên cạnh cầu thang, lộ ra sự kỳ lạ ma quái trong sự yên bình tĩnh lặng, như thể đang tìm kiếm xung quanh, tìm cơ hội để hành động. Mạc Dịch nhìn vị trí lúc đầu anh đi vào kia, quả nhiên, đúng thật là nơi đó không khác nơi này là bao, đều là một cái bục trong cầu thang, như một nơi nghỉ bằng phẳng. *Hình minh họa bục cầu thang: Trông nó như... một cầu thang vậy. Mạc Dịch kinh ngạc trong lòng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng quay đầu nhìn khung ảnh giao tiếp với bên ngoài ảo cảnh đang treo bên cạnh. Quả nhiên, cảnh tượng trong khung ảnh là một chỗ góc rẽ của cầu thang, vậy thì nơi đây chính là cầu thang rồi! Như xuyên qua mây mù nhìn thấy trăng sáng, Mạc Dịch kích động, bỗng chốc hiểu ra: Có lẽ không gian trong ảo cảnh và ngoài ảo cảnh nối liền với nhau! Cho nên, trong ảo cảnh này, bọn họ chạy từ bục một tới bục hai, đồng nghĩa với trong thế giới hiện thực, bọn họ chạy từ cầu thang tầng hai tới cầu thang giữa tầng hai và tầng ba! Cho nên là, bây giờ bọn họ bị nhốt trong thế giới khác của cả cầu thang, tuy rằng thế giới khác này không giống thế giới bên ngoài, nhưng vẫn ở cùng trong một không gian địa lý với nó. Mạc Dịch hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc chợt kích động trong lòng, cố gắng khiến đầu óc mình bình tĩnh lại.