Chương 32

Ánh mắt Mạc Dịch trầm trầm, anh vươn tay cầm tấm danh thϊếp đó lên rồi gọi cho số điện thoại bên trên. Sau hai tiếng tít tít, đối phương rất nhanh đã nhận cuộc gọi. Anh im lặng một lát, đối phương cũng rất tâm lý không lên tiếng, trong ống nghe truyền đến hít thở nhè nhẹ mà đều đặn, rốt cuộc Mạc Dịch cũng phá vỡ im lặng: “Tôi đồng ý.” “Được.” Giang Nguyên Nhu dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói đươm đầy ý cười đáp: “Tôi sẽ đến đón cậu ngay.”

Mạc Dịch ấn nút tắt điện thoại, anh rũ mắt nhìn màn hình điện thoại dần tối xuống, cuối cùng màn hình lại tắt, tối đen như ban đầu. Giang Nguyên Nhu hy vọng có thể hợp tác với anh.

Trò chơi này liên quan đến sự sống còn, không cẩn thận một chút là có thể mất mạng ngay, mà rất hiển nhiên, trong tay đối phương nắm rất nhiều tin tình báo và tài nguyên có lợi với anh, hợp tác với Giang Nguyên Nhu chính là lựa chọn mang lại lợi ích lớn nhất.

Nhưng nếu nói ra nghe có vẻ rất khó tin... Thật ra ban đầu trong lòng Mạc Dịch không muốn hợp tác với cô. Anh là một người cẩn thận, lại đa nghi, thậm chí có thể nói là cẩn thận và đa nghi quá mức, nếu không thì anh cũng đã chẳng thể mai danh ẩn tích, không ai biết tung tích sau trận sóng to gió lớn mười năm trước. Đối với tất cả mọi việc và mọi người xung quanh mình, theo bản năng anh đều sẽ cách thật ra, trừ khi là không còn cách nào khác, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ chịu ràng buộc trên bất cứ phương diện nào. Cũng như một hòn đảo đơn độc giữa đám người vậy.

Mạc Dịch vô thức vuốt ve tấm danh thϊếp trong tay, đầu ngón tay lạnh ngắt lướt qua hàng chữ in nổi lồi bên trên, anh cụp mắt, lẳng lặng ngồi trong bóng đêm. Anh chán ghét cái chết vô nghĩa, vậy nên khi vừa mới kết thúc lần chơi đó anh mới cố gắng để mình có thể sống tiếp như vậy.

Nhưng anh cũng chẳng hề sợ hãi sự xuất hiện của nó, thậm chí… không thể phủ nhận rằng, có lúc đáy lòng anh thậm chí còn ôm ấp chút chờ đợi bí ẩn đối với cái chết của mình.

Cuộc sống của anh thật sự quá nhạt nhẽo buồn chán, rất dễ dàng đoán trước, không hề có tính khiêu chiến, mà trò chơi này thì lại tiềm tàng quá nhiều bí ẩn...

Đây là chuyện anh gần như không thể tránh khỏi, khó có thể tự ức chế để không sinh ra kích động muốn tìm tòi nó. Vừa rồi, lúc nhìn thấy tin tức trên TV, anh cảm nhận được cảm giác đã lâu chưa có, máu tươi nóng hổi đập thẳng vào màng tai, kêu gào kích động anh:

Hưng phấn.

Khiến anh nhớ lại trải nghiệm phấn khởi như lần đầu nhìn thấy số hiệu: Nhìn những con số xinh đẹp đang nhanh chóng tăng lên rồi lại quay về 0 trên màn hình máy tính, tiết tấu có quy luật như khiến chúng nó như một sinh mệnh đang kích động bay lượn, khiến người khác mê muội muốn khống chế nó.

Mạc Dịch nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu bóng vào mắt anh, chúng nó như hàng nghìn hàng vạn tia pháo hoa mềm nhẹ, lóe lên ánh sáng lập lòe trong mắt anh.

Anh đứng dậy, mở cửa ra đi ra ngoài, không chút do dự, không hề quay đầu..



Giang Nguyên Nhu đang đứng dưới lầu đợi anh.