Chương 2

Chúng đều có màu trắng, có thể cầm máu, có thể cho ngươi ăn, chúng là bát cũng không có gì sai, phải không?

Tôi dụi dụi tai, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đột nhiên biến mất khỏi gương.

Nhưng vừa quay người lại, cô ấy lại xuất hiện trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt đầy máu và nước mắt.

"Ta... Ta cũng là một người phụ nữ yếu đuối, sao ngươi có thể bắt nạt ta như vậy?"

Cô ấy thậm chí còn ợ hơi.

…Thật tốt khi tôi có thể đánh bại cô ma nữ này.

Tôi dựa vào khung cửa, không nói nên lời nhìn cô ấy: “Cô có muốn bỏ răng nanh ra trước khi nói không?”

Mười phút sau, ma nữ đã rửa mặt sạch sẽ, chải tóc rồi lười biếng ngồi trước mặt tôi.

"Trước kia ta không gϊếŧ những người thuê nhà đó, ta chưa bao giờ làm hại ai, ta chỉ là muốn hù dọa ngươi mà thôi, không ngờ ngươi lại có chút thú vị."

Cô ấy trợn mắt kinh dị.

"Còn ngươi thì sao? Biết nơi này có ma, sao còn muốn ở đây?"

Thấy tôi không nói gì, cô ấy chán nản hỏi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà văn phòng bên kia đường qua cửa sổ suốt từ trần đến sàn, mặt tôi chợt trầm xuống cười lạnh——

"Để gϊếŧ người."

Ma nữ rụt vai lại, rõ ràng là bị lời tôi nói làm cho sợ hãi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, bề ngoài cô ấy có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại là một kẻ hèn nhát.

Cô ấy không hỏi tôi tại sao gϊếŧ người hay muốn gϊếŧ ai, cô ấy chỉ thì thầm: “Nếu ta làm hại mạng sống của ai đó, ta sẽ không thể siêu thoát.”

Đột nhiên trời bắt đầu mưa ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị kéo về mười lăm năm trước.

Đó cũng là một đêm mưa oi bức của mùa hè, có người đã nói với tôi rằng: “Hãy nhớ, đừng bao giờ làm hại bất cứ ai, nếu không những món nợ này sau khi chết sẽ phải trả.”

Năm tôi mười hai tuổi, một tên béo trong lớp đã cười nhạo tôi không có mẹ, nói rằng mẹ tôi đã bỏ trốn theo một gã thô lỗ nào đó, thậm chí còn nhổ nước bọt vào sách của tôi.

Tan học, tôi kéo nó ra sân của trường, đấm nó một phát thật mạnh.

Nó bị cú đấm của tôi đánh ngã xuống đất, tôi lao về phía trước, phớt lờ tiếng kêu và rêи ɾỉ của nó, đấm hết cái này đến cái khác, gần như không dừng lại.

Máu rỉ ra từ khóe miệng và lỗ mũi nó, tôi không hề sợ hãi mà càng hưng phấn hơn. Cả máu lẫn tiếng kêu của nó đều khiến toàn thân tôi sôi sục.

Sâu thẳm trong trái tim tôi, có một giọng nói khiến tôi bối rối. Đánh chết nó đi, loại côn trùng như nó không nên sống trên thế giới này.

Tôi giơ nắm đấm nhắm vào thái dương của nó, vừa định đấm thì một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi quay lại, Chu Chí Vượng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.