Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chung Cực Thần Đạo

Chương 77: Chuẩn Bị Rời Đi.

« Chương TrướcChương Tiếp »


“Hạo Nhiên Chính Khí Quyết” có rất nhiều điểm khác biệt so với các môn công pháp khác, vì vậy Duy Khắc Lai Ân tốn mất một tháng thời gian mới khiến cho Tân Khắc hoàn toàn hiểu được ảo diệu của môn công pháp này.

Bởi vì Tân Khắc cực độ chán ghét vong linh ma pháp sư, nên hắn đối với loại pháp quyết tràn đầy chính khí này vô cùng thích thú từ tận đáy lòng, đây chính là việc mà trước kia hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới a! Vì vậy trong một tháng ngắn ngủi, Tân Khắc liền hoàn toàn biến chuyển từ một vong linh ma pháp sư thành một thân Hạo Nhiên Chính Khí, nhân sinh tương ngộ quả là kỳ diệu, điều này cũng làm cho Duy Khắc Lai Ân cảm thán rất nhiều.

Còn về công cuộc phát triển của Tạp Lai vương quốc, Duy Khắc Lai Ân coi trọng nhất là ba phương diện, một là nông nghiệp, hai là buôn bán, ba là giáo dục. Về phần giáo dục, đầu tiên Duy Khắc Lai Ân đề xuất vấn đề toàn dân giáo dục, dạy cho bình dân các khóa trình bắt buộc về văn tự, pháp luật, lễ nghi, binh sự, số học.

Trong đó văn tự cùng pháp luật thì không cần phải nói đến nhiều, chương trình học lễ nghi là do Duy Khắc Lai Ân lựa chọn trong các tư tưởng của nho gia có sự trợ giúp cho việc trợ giúp trị quốc an dân, lại bài trừ đi các nội dung cổ hủ có hại rồi biên soạn thành tài liệu giáo dục. Về phần số học lại là dạy bình dân những kiến thức số học đơn giản và cơ bản thường dùng. Bởi vì Á Đặc Tây đại lục là một thế giới bất an luôn bị rung chuyển bởi chiến tranh, vì vậy binh sự cũng là một môn học thông dụng và cần thiết, giáo thụ là các giáo quan trong quân đội chính quy, dạy cho bình dân một vài kỷ xảo đánh nhau đơn giản, và diễn luyện Lục Hoa Trận. Lục Hoa Trận này chẳng qua chỉ là binh trận cơ sở khống chế binh lính, chỉ cần tướng lãnh có năng lực đầy đủ, khi hắn chỉ huy Lục Hoa Trận là có thể bày ra vô số trận thế bất đồng, bất quá năng lực quân sự cao cấp nhưng vậy cũng không phải là người bình thường có thể học được.

Để bồi dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí thì trừ việc thể nghiệm bình thường ra, tự nhiên là bản thân còn phải có trí tuệ cùng kiến thức phong phú, vì thế Duy Khắc Lai Ân thường nhấn mạnh với Tân Khắc, nhất định phải tìm hiểu nhiều hơn về tài liệu giáo dục lễ nghi do mình biên soạn.

Chờ khi việc tu luyện của Tân Khắc đã bước lên chính đồ, Duy Khắc Lai Ân rút cục quyết định rời khỏi Tạp Lai vương quốc, đi đến các nơi trên đại lục lịch lãm một phen, cũng là để tăng cường kiến thức bản thân, hỗ trợ tăng tiến cảnh giới tâm tình, chờ khi tu vị đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không là có thể hoàn thành tâm nguyện cả đời của mình.

“Nếu lão sư muốn đi ra ngoài lịch lãm tăng cường kiến thức, vừa hay đệ tử biết một nơi thần bí, có thể là có bí mật gì ở trong đó.” Nghe nói Duy Khắc Lai Ân muốn rời đi, mặc dù trong lòng Tân Khắc cảm thấy hết sức thất vọng nhưng hắn cũng không dám lên tiếng khuyên can.

“Nga, không biết là địa phương thần bí này ở đâu thế?” Nghe Tân Khắc nói như vậy, Duy Khắc Lai Ân liền cảm thấy hứng thú. Mặc dù chính mình dự định đi ra ngoài lịch lãm nhưng mà không biết hiện giờ nên đi đâu, lại càng không có một mục tiêu rõ ràng nào cả. Nếu như địa phương mà Tân Khắc nói thật sự có điều thần bí, hắn cũng rất nguyện ý đi xem thử một lần.

Tân Khắc vội vàng trả lời: “Vào khoảng thời gian đệ tử ở trong Mễ Ni Á sơn mạch, có vô tình phát hiện một địa phương kỳ quái, ở chỗ đó nhìn qua thì dường như không có gì kỳ lạ, nhưng nếu như đứng ở một vị trí thích hợp, chọn đúng góc độ là có thể nhìn thấy chỗ cách mặt đất một thước có một cái hắc động nho nhỏ. Góc độ có thể nhìn thấy hắc động phi thường nhỏ, lúc ấy đệ tử cũng là do cơ duyên xảo hợp mới vừa vặn phát hiện được. Đệ tử ở đó hơn nửa năm, muốn tìm hiểu xem tại sao lại có chuyện lạ như vậy xảy ra, có điều đến cuối cùng lại không phát hiện ra chỗ ảo diệu ở bên trong nên có để lại dấu hiệu, chuẩn bị chờ sau này có cơ hội thì đi tìm hiểu lần nữa.”

“Một địa phương mà chỉ có ở vị trí đặc thù cùng góc độ thích hợp mới có thể nhìn thấy hắc động, có phải là ngươi hoa mắt hay không?” Duy Khắc Lai Ân hỏi ngược lại.

“Tuyệt đối là không, lúc ấy đệ tử từng ở đó nghiên cứu nửa năm, cho dù hoa mắt cũng không thể hoa mắt trong nửa năm a! Khi nhìn vào hắc động đó vừa giống như là gần ngay trước mắt, vừa như xa tận chân trời vậy, không có cách nào xác định khoảng cách cụ thể. Hơn nữa lúc mới tới nơi đó, có một lần đệ tử chỉ huy khô lâu đi từ phụ cận qua, đột nhiên thấy được một cái hắc động hình tròn xuất hiện từ trong hư vô, thoáng cái đã hút đi ba khô lâu của đệ tử! Lúc ấy đệ tử cảm giác được trong hắc động kia phát ra một cỗ hơi thở cường đại, làm cho đệ tử hoảng sợ đến nửa tháng không dám lại gần nơi đó, sau này đệ tử lấy hết dũng khí tới đó xem xét lại không sao tìm được động khẩu nhỏ đó nữa. Lúc đó đệ tử còn tưởng rằng cái hắc động kia đã biến mất, ai ngờ qua nửa tháng nữa đệ tử trở lại vị trí cùng góc độ lúc trước lại nhìn thấy nó một lần nữa. Bởi vì đệ tử hoài nghi khô lâu chính là bị cái hắc động kia cắn nuốt, lại sợ mình không cẩn thận bị hút vào nên đệ tử mới rời khỏi đó.” Tân Khắc thuật lại cặn kẽ tình hình mình gặp phải lúc đó cho Duy Khắc Lai Ân.

Vừa nghe đến hắc sắc động khẩu có thể thôn phệ đồ vật, bên trong còn tản ra hơi thở cường đại, Duy Khắc Lai Ân không kìm lòng được lại nghĩ tới hắc động thôn phệ mình năm đó. Cái hắc động kia cũng truyền tới lực lượng cường đại, chính mình bởi vì cái hắc động không giải thích được kia mới bị phá hủy thân thể, hơn nữa linh hồn còn chuyển sang kiếp khác, mạc danh kỳ diệu mà đi đến Á Đặc Tây đại lục này.

“Chẳng lẽ cái hắc động mà Tân Khắc nói, cùng với hắc động cắn nuốt ta lúc trước có quan hệ với nhau? Lẽ nào khi bị cái hắc động này cắn nuốt thì ta có thể về lại địa cầu không nhỉ? Hoặc là lại một lần nữa xuyên việt đến một thế giới khác, thậm chí là tiến vào Tiên Giới trong truyền thuyết?” Duy Khắc Lai Ân suy nghĩ lung tung, rút cục cũng không có kết luận gì về việc này cả, bất quá hắn thật sự cảm thấy hứng thú với địa phương Tân Khắc vừa kể.

“Nga, thật đúng là một nơi thần bí, không biết vị trí cụ thể của nơi này ở đâu vậy? Ta rất có hứng thú đi tìm hiểu một chút.” Duy Khắc Lai Ân cười hỏi.

Tân Khắc nhanh chóng đi lấy giấy bút, dựa theo trí nhớ của mình rồi vẽ ra một tấm bản đồ, hơn nữa còn đem dấu hiệu mà mình lưu lại khi đó ghi chép rõ ràng. Mặc dù tấm bản đồ này hơi sơ sài một chút, nhưng may mắn là còn có thể phân biệt lộ tuyến, Duy Khắc Lai Ân cũng không sợ không tìm được địa phương quỷ dị này.

Chẳng qua lúc Duy Khắc Lai Ân nói với Mã Đặc Sâm là mình muốn rời đi, lão nhân gia vô cùng ngạc nhiên, tìm mọi cách để giữ hắn lại. Có điều Duy Khắc Lai Ân đã quyết định, tất nhiên là lấy ra muôn vàn lý do, tóm lại là không thể không đi.

Cuối cùng Mã Đặc Sâm bất đắc dĩ lắm, không thể làm gì khắc hơn là hỏi: “Vậy cháu chuẩn bị khi nào thì lên đường?”

Duy Khắc Lai Ân cười đáp: “Tình hình Tạp Lai vương quốc đã trở nên ổn định, kế tiếp chính là thời kỳ an tâm phát triển, từ từ hoàn thiện, cũng không có điều gì làm cháu phải bận tâm, cho nên cháu nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để lịch lãm nhất.”

“Cái gì, bây giờ đi luôn sao?” Nghe được đáp án của Duy Khắc Lai Ân, Mã Đặc Sâm sợ hết hồn, điều này khiến cho hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý rồi.

Duy Khắc Lai Ân vốn có tâm thái của người tu đạo, giờ phút này mình đã giải quyết xong tất cả những việc mình phải làm, tự nhiên là quyết định ra đi, nhưng mà Mã Đặc Sâm làm sao có thể tiếp nhận ý nghĩ này của hắn? Vì vậy vô luận thế nào cũng phải giữ hắn lại một ngày.

Đối với chuyện này, Duy Khắc Lai Ân chẳng qua chỉ cười thản nhiên, đáp ứng ở lại một ngày nữa rồi mới lên đường.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »