Chương 80: Nhu Hôn Chết Khang

Khang, Vũ Vũ là ai vậy?

Viễn Khang ngẩng người, anh kinh ngạc dò xét cô ngốc đang ôm cổ mình, nhưng rất nhanh anh lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng điệu cưng chiều:

- Vũ Vũ là con riêng của anh.

Tiết Nhu ồ một tiếng, nhưng có vẻ cô vẫn chưa hiểu lắm, cô suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói:

- Nhu không thích Vũ…

Khang nhướng mày, mấy hôm nay Tiết Nhu cho anh từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đôi mắt Khang nhanh chóng lấy lại vẻ ấm áp, anh bật cười véo mũi cô, Vũ Vũ là con riêng của anh, anh không cần cô thích nó, cũng không cần cô chấp nhận nó, anh chỉ cần cô không ghét bỏ anh là được.

- Sao em biết Vũ Vũ?

Bàn tay Khang nhẹ nhàng xoa trán cô, cái anh ngạc nhiên không phải là Tiết Nhu nói thẳng với anh là không thích Vũ Vũ, mà cái anh ngạc nhiên là vì sao Tiết Nhu biết Vũ Vũ.

Hai năm nay anh chưa bao giờ để Vũ Vũ và Tiết Nhu gặp mặt nhau, hay nói đúng hơn là không để Tiết Nhu biết đến đứa trẻ tên Vũ Vũ.

Tiết Nhu bĩu môi chán nản:

- Nhân Nhân không thích Vũ nên Nhu cũng không thích Vũ…

Nghe câu này anh lại bật cười, cười vì mẹ con Tiết Nhu đều cứng đầu như nhau, cười vì mẹ con nó lúc nào cũng giống nhau. Nói ra thì bây giờ không biết là Nhân làm hư Nhu hay là Nhu làm hư Nhân.

Anh cốc nhẹ vào trán cô rồi hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn:

- Dậy đi, anh đưa em đi ăn trưa.

Tiết Nhu được cưng chiều liền lười biếng ôm cứng lấy anh không chịu buông. Dây dưa một hồi, đến lúc điện thoại anh vang lên tiếng chuông Tiết Nhu mới buông anh ra cho anh đi nghe điện thoại.

Không biết là ai gọi, không biết là đã nói những gì nhưng khi quay ra Khang lại có vẻ rất vội. Cô thấy anh cứ đi ra cửa rồi lại quay vào, vừa định lên tiếng hỏi Khang đã kéo cô đi.

Tiết Nhu suốt quãng đường đi vẫn luôn ngẩn ngơ, không hiểu Khang đang muốn làm gì. Dù sao cũng nên tin anh.

Khang đưa cô đến bệnh viện lớn, vào khoa nhi, anh hớt hãi chạy đi chỗ Bách Giai, thấy cô ta đang ôm bé trai trong đang nằm ngủ trong tay mà khóc, lòng Khang có chút nhói. Anh đi đến ngồi cạnh Bách Giai, nhẹ giọng:

- Thằng bé làm sao vậy?

Bách Giai nức nở lắc đầu:

- Em không biết nữa… Lúc sáng nó đột nhiên phát sốt, em nghĩ chỉ là sốt thông thường nên cho nó uống thuốc, nhưng mãi vẫn không hạ nên em mới đưa nó đến bệnh viện… Nhưng rồi bác sĩ bảo phải phẫu thuật ghép tủy… Hức anh ơi… Nó mà có chuyện gì thì em biết sống sao…

Bách Giai khóc nức nở, cô ta vô tình ngã lên vai anh dựa dẫm, Khang lại vô tình ôm lấy cô ta vuốt ve, màn này đã lọt vào mắt của Tiết Nhu. Cô khẽ mím môi, hình như cô ở đây là thừa rồi… Tiết Nhu chỉ biết cười lạnh một cái rồi ngồi xuống ghế cách hai người đó. Bình thường Khang không bỏ cô như thế… Sao đột nhiên cô cảm thấy l*иg ngực nhói quá…

Dỗ được Bách Giai nín anh mới đến Tiết Nhu, quay đầu nhìn thì bóng dáng của cô đã biến mất rồi. Nhìn tới nhìn lui nhìn kiểu gì cũng không thấy, anh vội vàng rút cánh tay lại, sao anh có thể vô ý đến thế chứ? Sao có thể để Tiết Nhu thấy cảnh này…

- Em ở đây trông con ha, anh đi tìm Tiết Nhu đã…

Thấy Bách Giai gật đầu anh mới an tâm đi tìm Tiết Nhu, nhưng đi tìm khắp cả khoa nhi cũng không thấy cô đâu, Khang thoáng chốc trở nên lo lắng. Tiết Nhu thì có thể đi đâu chứ? Hơn tám tầng lầu, tám tầng lầu cũng không thấy cô đâu. Ngay vào lúc anh sắp điên não lên thì lại nhận được cuộc gọi của Bách Giai.

- Khang không cần tìm nữa. Chị ấy lúc nãy đi vệ sinh, chị ấy vừa về đây, đang ngồi đợi anh.

Đến đây Khang mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh quay lại phòng bệnh của Vũ Vũ, thấy Tiết Nhu đang ngồi bên ngoài, anh liền chạy đến cốc vào đầu cô:

- Em đi sao không nói anh tiếng nào vậy?

Tiết Nhu nhướng mày, cô hơi ngẩn ra sau đó liền cười lấy lệ:

- Mắc vệ sinh nói anh làm gì? Anh dẫn vào phòng vệ sinh nữ luôn à?

Khang thở dài, lại giận anh rồi. Anh đưa tay xoa đầu cô ngốc, chất giọng ấm áp:

- Ít ra lần sau đi cũng phải báo anh một tiếng.

Nghe anh nói vậy cô cũng gật đầu cho qua. Đôi mắt cô khẽ nhìn vào đưa bé bên trong, vô thức hỏi anh:

- Vũ Vũ đúng không? - Khang nhanh chóng gật đầu. - Ừm, nó dễ thương mà đúng không? Nếu em muốn, anh có thể cho nó gọi em bằng mẹ.

Tiết Nhu lần này im lặng, cô hơi nhóm người chăm chú quan sát thằng bé đang nằm trên giường, sau lại khẽ thở dài một hơi:

- Ừm, có nét giống anh lắm.

Khang gật đầu, định cười trêu chọc Tiết Nhu thì lại đơ cứng người. “Có nét giống anh lắm” đây chắc chắn không phải là câu nói Tiết Nhu hay nói, ngữ điệu cũng không giống, biểu cảm càng không. Hay là… Tiết Nhu tỉnh táo lại rồi?

- Tiết Nhu, em nhớ lại gì rồi à?

Tiết Nhu nghe câu hỏi thì nghiêng đầu, cô khẽ nhíu mày.

- Nhớ? Nhớ gì ạ?

Thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô anh khẽ thở dài đưa tay vuốt tóc Tiết Nhu. Anh mỉm cười lắc đầu:

- Không, không có gì cả.

Tiết Nhu đưa đôi mắt nhìn đứa bé trên tay Bách Giai, thấy cô nhìn Vũ Vũ chăm chú, Khang mỉm cười:

- Vũ Vũ là con nuôi của anh, nếu em thích nó…

- Nhu không thích.

Viễn Khang còn chưa nói xong, cô cũng không đợi Khang nói xong đã lắc đầu nói. Anh thấy vậy thì không nói thêm gì, cũng không giận gì cô.

Năm năm trước Bách Giai tìm anh nói có thai ngoài ý muốn với bạn trai. Lúc đó anh chưa thể nói rõ mối quan hệ của anh và Bách Gia cho cô nên mới phải làm mọi chuyện rùm beng lên như vậy. Thật chất Khang cũng không muốn khiến Tiết Nhu tổn thương, hôm cãi nhau ấy anh cũng nhận thức được là anh quá lời.

Sau đó Bách Giai sinh con, Bách lão gia cũng đến tìm anh nói chuyện, chủ ý chỉ muốn cảm ơn anh đã bao bọc Bách Giai trong thời gian cô ta mang thai. Bách Giai vì mang ơn anh nên muốn cho con cô ta gọi anh là ba, anh cũng không ngại nhận thêm một đứa con nuôi.

Từ trước đến giờ anh không muốn phân biệt con ruột, con nuôi nên không nói cho Nhân Nhân biết, con bé không thích Vũ Vũ cũng không sao, anh không ép.

Sau khi Vũ Vũ được đưa vào khám, bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt rồi kê thuốc hẹn ngày tái khám. Bách Giai ái ngại nhìn anh:

- Thật ngại quá, tại nhà không còn ai nên em mới phiền tới anh…

Viễn Khang mỉm cười lắc đầu.

- Không sao là tốt rồi.

Nói sao Bách Vũ cũng là con trai nuôi anh, Bách Giai gọi cho anh cũng không có gì là sai. Anh gọi taxi đưa Bách Giai và con trai về nhà. Lúc này mới quay sang bắt gặp ánh mắt ghen tị của Tiết Nhu, như hiểu được gì đó trong mắt cô anh bật cười:

- Đừng nói là em ghen nhé?

Tiết Nhu bĩu môi ôm lấy cánh tay anh:

- Khang không để ý tới Nhu.

Anh biết lúc nãy mình lo cho Bách Vũ không để ý tới cô ngốc này đã khiến cô ngốc cảm thấy tổn thương tột độ. Anh dang tay ôm cô vào lòng vuốt ve.

- Xin lỗi, sẽ không như thế nữa.

Cô ngốc Tiết Nhu vừa được dỗ dành một xíu đã cười hì hì. Cô ôm Khang như thể sợ bị ai đó cướp đi, anh không đẩy cô ra mà vuốt ve cô nhè nhẹ.

[…]

Sau khi về nhà Tiết Nhu lại lười biếng nằm trên giường. Cô cả ngày chỉ có đi ăn rồi ngủ, có Tiết Nhân ở nhà con bé sẽ chơi với cô giờ không có con bé ở nhà cô mất đi đồng minh liền chán chường rêи ɾỉ:

- Khang, chơi với Nhu đi.

Khang đang tập trung vào công việc bị cô gọi thì có chút mệt mỏi, anh thở dài:

- Ngoan, tự chơi đi. Một xíu nữa anh sẽ chơi với em.

Bị từ chối Tiết Nhu bĩu môi, vẻ mặt giận dỗi không thèm nhìn đến anh.

Tiết Nhu mở ti vi, mở những bộ phim Hàn Quốc đang xem dang dở ra coi. Thấy cô chịu ngồi yên Khang đã yên tâm để làm việc.

Phim Hàn Quốc thì có đặc sản là gì nhỉ? Khúc gần cuối sẽ ngược, ngược luyến tàn tâm. Ngược đến mức Tiết Nhu khóc bù lu bù loa anh phải bỏ hết công việc để dỗ, cô ôm chặt lấy Khang, nức nở:

- Khang… Khang đừng bỏ Nhu… Khang không được chết giống nam chính trong phim… huhu…

Tiết Nhu ôm lấy anh mà khóc, miệng liên tục nói anh không được bỏ cô, không được chết giống nam chính trong phim. Anh vội đồng ý để cô nín khóc, Tiết Nhu sau đó đã không thèm xem phim nữa. Thấy trời đã xế chiều anh mới đưa Tiết Nhu đi tắm.

Lúc Khang đang gội đầu cho cô, cô đã ngây ngô hỏi anh rằng:

- Khang yêu Nhu không?

Anh tuy hơi bất ngờ với câu hỏi nhưng ngay sau đó liền mỉm cười đáp:

- Không yêu.

Nghe anh trả lời Tiết Nhu liền quay ngoắt người lại, cô lườm anh bằng đôi mắt tinh nghịch:

- Khang không yêu Nhu? Nhu… Nhu…

- Nhu làm sao?

- Nhu… hôn chết Khang.

Cô dậm chân dậm cẳng, mặt mày đã bày ra dáng vẻ giận dỗi. Nếu anh đoán không lầm thì Tiết Nhu quên câu thoại tiếp theo là gì rồi chỉ là giận quá háo thẹn nên nói lung tung. Cô suốt ngày chỉ coi phim rồi bắt chước. Anh đang nghĩ chuyện vợ chồng có phải là cô cũng xem phim rồi bắt chước không nhỉ?