Chương 11: Anh Không Dậy Là Em Chơi Anh Đấy Nhé!

Cô ấy muốn bỏ con...

- Con bỏ nó đi...

- Vâng!

Tiết Nhu lặng người. Mẹ chồng cô thế mà khuyên Khang bỏ cô?

Khang thế mà cũng vâng?

Cô chợt nhớ đêm qua mình ngang bướng thích trêu chọc anh.

Toang rồi, toang rồi. Vừa cưới chưa được một tháng, Khang mà bỏ cô thật chắc cô chết mất!

Tiết Nhu vội quay lưng chạy lên phòng. Đại não đang chạy hết công suất để tìm kế xin lỗi chuyện tối qua. Ai đúng ai sai, sao cũng được. Nhưng vừa cưới được chồng mà bị bỏ thì sau này biết cưới ai nữa?

Đang loay hoay tìm kế thì đúng lúc này Khang từ ngoài mở cửa vào phòng, anh nhìn cô hời hợt một cái rồi cất giọng nhẹ nhẹ:

- Xuống dưới ăn đi, đồ ăn mẹ nấu xong rồi đó.

Tiết Nhu gật đầu, ngay lúc Khang định đi cô la lên một tiếng:

- Khang, mày... Không đi làm à?

Như nhận ra sự bối rối của cô, anh vẫn giữ thái độ nhàn nhạt trả lời:

- Đi làm hay không liên quan đến việc ăn à?

Rồi xong, trong câu nói không có chủ ngữ luôn... Tiết Nhu mếu máo nhìn dáng lưng kia khuất khỏi phòng.



Chồng cô nó giận thật rồi. Nhưng đêm qua là anh chọc điên cô trước mà?

Tiết Nhu ăn uống xong nhìn lên đồng hồ mới biết giờ chỉ mới 9 giờ sáng, là hôm nay cô dậy sớm...nhưng mẹ chồng thấy cô cũng không nói gì. Khang thì suốt cả buổi sáng cứ im lặng lầm lầm lì lì xem cô như vô hình.

Có phải mẹ chồng cũng đang giận cô không nhỉ? Ôi cái gì thế này. Cô chỉ mới ngủ một đêm mà đã bị lơ thế này ư...

Trước khi bị đuổi thì về nhà mẹ đẻ lánh nạn trước. Nghĩ là làm, Tiết Nhu nhân lúc Viễn Khang và Tuyết Nhan không để ý liền chuồng về bên nhà mẹ ruột.

Nói trốn cho oai chứ nhà chồng với nhà mẹ đẻ sát bên nhau, đi đâu cho xa xôi. Vừa về nhà đã nghe ba mẹ trách móc về việc làm dâu.

Lệ Uyên ấn vào đầu con gái:

- Con đấy, làm dâu gì mà ngủ tới chiều. Chị ở bển cũng phải thương con lắm mới không mắng vốn con với mẹ.

Tiết Nhu bị mắng thì chỉ biết gượng cười, cô ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng, ở bên đó cô còn sướиɠ hơn ở nhà ấy. Cơm bưng nước rót có mẹ chồng chăm lo, có thằng chồng yêu thương.

Nghĩ lại thì cô có chút đối xử tệ với Khang. Người ta nói "thương nhau lắm cắn nhau đau". Thì cô thương chồng cô lắm nên mới kiếm cớ gây sự. Lúc trước chơi chung, một ngày không chọc anh cô đã chịu không nổi, huống hồ giờ đã là vợ chồng, khoảng cách cũng được rút ngắn thì làm mấy việc chọc điên kia đương nhiên không thể thiếu.

Thao thao trong dòng suy nghĩ, lúc này câu nói của mẹ từ đâu chạy ngang qua tai cô:

- Mẹ nói nhá, không lo yêu thương thằng Khang đi. Tới lúc nó chịu hết nổi con rồi trả về đây rồi thì đừng có mà khóc lóc cầu xin.

Tiết Nhu nghe xong thì muốn ngã tại chỗ. Cô đối xử tệ với Khang lắm sao? Sao ai cũng cảnh cáo cô như thế?

- Mẹ ơi nó sắp bỏ con rồi... Con không về đó nữa đâu...

Một câu nói khiến Lệ Uyên và Tiết Vương ngẩn người. Ông Tiết lúc này cười lớn:

- Con gái à, để ba nói con nghe nhé. Con có làm gì sai thì về xin lỗi nó đi, Khang nó mà bỏ con rồi thì không còn ai thương con đâu.



Tiết Nhu bất lực ngã đầu vào ghế sô pha. Thôi thôi, cô không muốn nghe nữa. Rõ ràng đêm qua là anh chọc cô trước sao hôm nay cô lại phải khổ sở tìm cách xin lỗi anh.

Nhờ vào tác động của ba mẹ thì buổi chiều Tiết Nhu về nhà Khang. Vào nhà thấy mẹ chồng vẫn đang nấu ăn, còn Khang thì ở trên phòng. Thấy cô về, anh chỉ tiện mắt nhìn một cái rồi đứng lên lấy đồ đi tắm.

Tiết Nhu thật muốn cầm cái điện thoại chọi thẳng vào đầu anh, nguyên một ngày trời chẳng nói được chuyện gì ra hồn.

Chiến tranh lạnh kéo dài đúng một ngày. Đêm nằm trên giường, mỗi người một hướng chẳng ai ná động đến ai.

Cuối cùng vì chịu không nổi mà Tiết Nhu xoay qua:

- Khang, tao lạnh.

Lần này Khang còn chẳng thèm quan tâm tới, cũng không cho cô một hồi đáp nào. Tiết Nhu thiết nghĩ anh đã ngủ rồi nên tùy tiện chửi:

- Tao mà không thương mày thì tao ở nhà tao luôn rồi đấy nhé.

Chửi xong cũng không thể vơi nổi cơn ấm ức. Cô dở mền ra, trèo lên người Khang, tiện sẵn dở luôn lớp áo của anh ra. Bàn tay thanh mảnh sờ soạt một cách biếи ŧɦái.

Tiết Nhu buồn chán cạ gò má vào vòm ngực anh:

- Khang ơi Khang...

Người được gọi vẫn im lặng.

- Khang ơi, tao lạnh...

Không biết vô tình hay cố ý mà anh vung tay khiến chiếc mền lại tự động trùm lên người cô và anh. Tiết Nhu lúc này mới hiểu là chồng mình đang giận lẫy. Cô bật cười khúc khích:

- Chồng ơi, anh không dậy là em chơi anh đấy nhé!